[GeminiFourth] Gió Thoảng Nắng Thu
Chương 2-Tôi Nhớ... Cảm Giác Ấy?
"Ngày hôm đó ngồi chung bàn ăn, tôi cứ nghĩ cậu thật phiền phức."
"Ừm, cậu phiền thật, nhưng giờ tôi lại ước cậu như vậy."
Hôm qua nhập học, cứ tưởng tôi sẽ bình yên qua ngày. Nhưng ai mà ngờ...
Tôi lại gặp được một cậu nhóc bằng tuổi nói nhiều vô kể.
Được cái cười xinh, mà phiền phức. Trưa qua đã ngồi chung bàn rồi, lại còn xin phương thức liên lạc của tôi. Thêm tên Joong Archen nhanh nhảu khai ra dù tôi chưa đồng ý đưa nữa chứ...
Không hỏi ý tôi mà đã lập group chat rồi, nhắn nhiều muốn nổ cả máy. Thế là tôi thoát vội cùng với chặn cậu ta cho đỡ phiền.
Ngồi trong phòng học, ngó sang cửa sổ lớp cạnh bên. Tôi vẫn đang chăm chú nhìn cậu.
Nói sao đây nhỉ... Tôi chợt thấy cậu ta có nhiều điểm rất giống mèo đó. Ha? Liên tưởng hơi kì cục khi ví người với mèo, nhưng tôi thật thấy vậy, chẳng phải đùa.
Con mèo thường nằm ườn sưởi nắng khi trời sáng lên, đêm về thì ngọ nguậy dậy quậy quanh nhà. Cậu cũng vậy, cậu buổi tối tôi chẳng biết như nào, nhưng cậu ban sáng và ban chiều làm tôi thấy giống hệt loài mèo.
Buổi sáng, có thể do toàn mấy môn nhàm chán chăng? Cái cậu Fourth này chỉ toàn nằm ườn lên bàn, lúc cần viết thì viết viết mấy hồi xong tay vẫn đặt bàn, chẳng thèm dùng lực nhấc lên. Trông y con mèo lười.
Đến khi chiều xuống, chẳng biết lớp cậu học gì thú vị mà cậu ta lưng thẳng tắp, mắt sáng ngời y mèo nhìn thấy đồ ăn. Tôi có thể tưởng tượng luôn cái đuôi nghoe nguẩy của cậu ta mang rõ ý phấn khởi.
Nói chung... biểu cảm cậu ta đa dạng phết. Có thể mang đủ trạng thái từ chán nản đến vui vẻ, thi thoảng cậu gặp câu hỏi khó hay sao ấy, cứ bĩu môi phồng má, xoay cái bút vèo vèo.
Mà làm đủ trò vậy xong chưa thoả cho tay chân cậu ta ngồi yên. Quay đi quay lại, nói chuyện tứ phương, cậu lại hay có thói quen tự véo má. Chẳng biết để làm gì, chỉ là tôi thấy dễ thương. Mà... cũng trông đần độn.
Giờ ra chơi, tôi ngồi trong lớp đang chuẩn bị sách vở cho tiết học tiếp theo. Bỗng nghe thấy tiếng ồn ã quen thuộc vang ngoài hành lang.
Mở cửa ra ngó, quả nhiên là Fourth. Hình như... cậu ta đang tuyên truyền cho câu lạc bộ gì đó? Vừa nhảy chân sáo đi qua đi lại trên dãy hành lang, vừa hát vang bài nhạc sôi động mà tôi không biết.
Ừ thì... phải cảm thán cái giọng khoẻ của cậu ta thật, nói nhiều, hát nhiều, vậy mà giọng vẫn khoẻ. Biết giọng cậu tốt vậy rồi, tôi cũng mặc kệ cho dần làm quen. Vừa định tiếp tục chuẩn bị cho tiết sau, vai tôi bị đập mạnh từ đằng sau.
Quay lại nhìn xem ai vỗ vai mình, ôi thôi, cậu tìm đến tôi gây náo loạn sự yên tĩnh rồi.
Fourth Nattawat
Chào Gemini!!
Fourth Nattawat
Cậu đã chọn câu lạc bộ chưa?
Tôi lười biếng, liếc mắt nhìn cậu cái rồi đáp:
Fourth Nattawat
Hm... nếu thế thì cậu có muốn tham gia câu lạc bộ âm nhạc không?
Fourth Nattawat
Câu lạc bộ âm nhạc chúng mình nhộn nhịp lắm á! Chắc chắn cậu sẽ thích cho coi!
Nghe cậu hào hứng nói xong, tôi thẳng thừng mà đáp:
Fourth Nattawat
Hã? Sao vậy?
Gemini Norawit
Tôi không thích nhạc lắm.
Gemini Norawit
Với muốn vào thì chắc phải biết chơi nhạc cụ hoặc hát nhỉ?
Khi cậu ta chưa kịp nói thêm, tôi đã vờ không để ý mà nhanh chen lời:
Gemini Norawit
Tôi lại không biết cả hai, cũng chẳng có hứng thú tìm hiểu.
Dứt câu, tôi liền đóng sập cửa lớp lại, mặc kệ lời cậu định nói bị cắt ngang, dù sao thì tôi cũng chẳng bận tâm.
Phải nói sao đây... Tôi chưa từng nghĩ mình dễ mất bình tĩnh đến vậy, chắc do cậu quá phiền phức.
Ừm, thật ra tôi biết chơi nhạc cụ, cũng thích âm nhạc đấy. Nhưng tôi không thích cậu ta.
Fourth... là một con người rất ồn ào, thích nhạc vì nó mang lại cảm giác bình yên sâu lắng cho tôi. Còn cậu chỉ khiến tôi thấy nhức đầu chứ tâm yên biển lặng kiểu gì được?
Tôi không thích những thứ phá bỏ sự yên tĩnh của mình. Còn cậu lại cứ bước vào cuộc đời tôi mang đầy ồn ã, một cách gượng ép mà chẳng thèm hỏi ý tôi.
Thật kì lạ... sao duyên phận sắp đặt ra sao để tôi gặp được con người này vậy? Chẳng thà biết trước, tôi sẽ không đi lên lớp sớm, sẽ ngồi lại với tên Joong ở gốc cây đó để khỏi gặp cậu ta.
Cuối giờ, khi đang dọn đồ chuẩn bị về. Tên Joong kia tự nhiên lại giục tôi soạn nhanh lên, còn sắp đồ hộ tôi. Tôi hỏi nó có việc gì, nó chẳng đáp. Chỉ nhanh nhảu bảo có việc gấp rồi xách theo cặp cùng tôi đi ra hành lang.
Hôm nay lớp tôi tan học muộn, dãy hành lang nhộn nhịp thường ngày lại vắng tanh chỉ còn lẻ tẻ các cô vệ sinh đang dọn dẹp.
Nó đi trước, bước nhanh, kéo tôi theo sau qua khu phòng chuyên môn học. Ở đó có phòng âm nhạc, phòng lab, phòng mỹ thuật. Nó mở toang cánh cửa phòng âm nhạc trước mắt, bỏ giày đi vào.
Thấy thế, tôi cũng bỏ giày lên kệ. Bước vào theo nó, nhìn quanh phòng rồi dừng cuộc quan sát ngay cây dương cầm đặt bên góc bục giảng. Có lẽ mục đích của nó là muốn nghe tôi đàn, vì vừa thấy tôi đã nhìn thứ cần nhìn xong, nó vỗ vai tôi, bảo:
Joong Archen
Này! Lâu không nghe mày đánh đàn nhở?
Joong Archen
Tao cũng hơi nhớ nhớ ấy, cho nghe lại được không?
Gemini Norawit
Đánh đàn... chỉ là việc vô bổ thôi.
Joong Archen
Vô bổ? Mày nói gì thế Gemini?
Joong Archen
Mày bảo nó vô bổ, vậy ai là người hồi cấp hai trốn mẹ đi tự tập đàn? Là ai bảo với tao ước mơ sau này của nó là giống ba nó, làm nghệ sĩ dương cầm, mang đến giai điệu chữa lành cho mọi người?
Joong Archen
Sao mà giờ mày lại coi nó là vô bổ? Mày nói thật cho tao, chuyện gì đã xảy ra cuối năm lớp 7?
Joong Archen
Sao mày thay đổi nhiều vậy?
Gemini Norawit
Tao... thay đổi sao?
Joong Archen
Ừ, rất nhiều.
Chỉ là... cảm thấy sợ hãi. Sợ rằng đánh đàn càng nhiều, nó sẽ chẳng phải liều thuốc chữa lành nữa. Nó sẽ trở thành... một viên thuốc độc bọc đường, nhìn ngoài thật ngọt ngào, cắn vào thì quằn quại trong đau khổ.
Ừ, đúng là tôi từng rất yêu đàn, vì nó làm lòng người nhẹ đi chẳng mang ưu phiền. Tôi đã từng hy vọng âm nhạc của mình sẽ chữa lành cho tất cả người nghe, vì nó cũng đã chữa lành cho chính bản thân tôi.
Nhưng mà... sao tôi có thể làm phai mờ thứ kí ức ấy? Cái thứ kí ức bám riết lấy tôi chẳng buông, như bóng ma rải lời nguyền cho tôi chẳng được phép quên, phải luôn nhớ đến. Về cái tiếng đàn ngày hôm đó đã nhuộm máu như thế nào, về cái tiếng gào thét chói tai mẹ tôi mắng nhiếc bố tệ bạc ra sao.
Tôi sợ, vì thứ âm nhạc tôi yêu chẳng thể chữa lành cho chính người đam mê nó là bố tôi. Nó đã cứu lấy tâm hồn của bao người bất lực với việc sống, nhưng bố tôi cũng vậy, sao nó không níu lấy một mạng của ông?
Tôi cũng ghét nó, vì nó mà bố mẹ tôi cãi nhau triền miên. Nhờ nó mà bố tôi thành danh, cũng tại nó mà huỷ hoại cả cuộc đời ông. Càng là vì nó, mà... bố tôi mới ngoại tình.
Ừ, nó không chỉ như những gì hồi bé tôi yêu, nó còn mang theo cái sự khiếp sợ... không bao giờ rời khỏi nơi thâm tâm tôi. Nhưng biết làm sao được đây, sự liên kết vô hình đã làm tôi vô thức muốn nó. Tôi muốn trước lúc hận, hãy yêu hết mình. Vì biết đâu chẳng còn cơ hội nữa.
Khi đó... chắc hẳn bố tôi cũng thế. Trước lúc máu loang lổ từng vệt vào từng phím trắng đen. Tiếng đàn... vẫn vang vọng trong căn nhà trống vắng ấy. Nhìn thoạt qua thì cảnh tượng thật điên loạn, có ai tự cắt tay mình xong ngồi chơi bản Golden Hour bao giờ? Nhưng tôi hiểu, là bố không muốn phải nuối tiếc.
Giương ánh mắt về phía chiếc đàn kia, chẳng biết nữa... có cảm giác thôi thúc nào đó đang làm tôi muốn được chạm lại vào các phím ấy. Muốn một lần nữa làm căn phòng vang lên âm thanh mang dấu ấn của riêng tôi.
Khi định thần lại, tôi đã thấy tay mình đang đặt lên cây đàn. Chỉ trong vô thức, nó lại "thu hút" tôi, kéo tôi đến bên nó lần nữa.
Quả nhiên... chẳng thể tự dối lòng mình. Quay người về hướng tên Joong đang đứng đằng sau, tôi nhẹ giọng, hỏi:
Gemini Norawit
Joong, mày muốn nghe đàn không?
Thấy tôi hỏi vậy, nó cao giọng vẻ khó hiểu:
Joong Archen
Ơ, tất nhiên rồi?
Joong Archen
Tao là người cất lời bảo trước, giờ lại như mày xin tao nghe đàn vậy?
Gemini Norawit
Ừm... Vậy tao chơi.
Joong Archen
Ừ, đánh lẹ đi, hóng nãy giờ.
Nghe câu phiền hà của nó, tôi bất giác bật cười. Chẳng hiểu sao, chỉ là thấy biết ơn nó thật, nhờ nó... tôi mới được can đảm đối mặt với cây đàn này lần nữa. Nhìn vào mặt phím trước mắt, tôi lẩm nhẩm chỉ vừa đủ bản thân nghe.
Gemini Norawit
"Cảm ơn mày."
Ngồi xuống ghế, bắt đầu ấn nhẹ các phím đầu tiên.
Một bài hát mà những nốt đầu vang lên, người ta sẽ nghĩ đây là bản ballad nhẹ nhàng êm ái. Nhưng mà... họ nào biết, ballad còn có thăng có trầm, bấp bênh tựa đời người gặp sóng vỗ.
Từng cơn vỗ bờ, từng sóng lớn đánh quạnh trong mặt biển mênh mông. Sẽ chẳng có gì gọi là "dòng biển tĩnh lặng", vì luôn có gió khơi mào cơn sóng, luôn có cơn giông bão chực chờ để càn quét. Vậy mới khiến biển như đời người.
Những nốt nhạc của bài này... cũng sẽ càng lúc càng dồn dập, lên xuống thất thường rồi ngã xuống ở điểm then chốt cuối cùng. Hệt y như sóng lên rồi lại rút xuống, chẳng khác gì cái đời đầy điểm cao trào chẳng thèm cho tôi giây phút nghỉ ngơi.
Đời tôi có thể ví tựa bản ballad riêng, lúc đầu thì tưởng bình yên an nhàn. Toàn những nốt trong veo nhẹ nhàng. Nhưng rồi... ai ngờ được, bản nhạc mang tên "Hương vị cuộc đời" này lại úp cho tôi một màn cao trào đỉnh điểm. Xong ném những quãng trầm kéo dài vô định, chẳng biết điểm dừng khi nào.
Hồi bé, bố bảo khi tôi buồn thì hãy chơi đàn. Vì nó sẽ chữa lành cho tâm hồn tôi, ừm, nhưng có lẽ bố chỉ nói suông. Khi rời đàn rồi, nào ai có còn nghĩ đến bản nhạc êm dịu? Cơn sóng làm cho họ mờ mịt, còn đâu tâm trí để nhớ về những nốt ngọt ngào kia...
Vậy đấy, cái việc đàn hát nó vô bổ là ở điểm này đấy. Thứ chữa lành ta chỉ là nhất thời tại khoảnh khắc lòng cảm tai nghe, chứ nào có kéo dài mãi cả đời?
Ừ, biết vậy, nhưng chẳng bỏ được. Tôi bị làm sao ấy nhỉ? Tôi biết việc chơi đàn chẳng như hồi bé bố bảo, chẳng thể chữa lành hoàn toàn cái tâm rách nát trong tôi. Nhưng sao vẫn yêu nó như ngày đầu vậy? Chỉ kèm theo nỗi sợ... chứ không kèm theo sự nhẫn tâm vứt bỏ ước mơ.
Sau khi đánh xong, tôi đứng dậy nhìn Joong.
Cậu ta... đang cầm máy quay? Để làm gì vậy? Nghi hoặc giây lát, tôi liền hỏi thẳng cho mình có lời giải đáp:
Gemini Norawit
Này, mày quay tao chơi đàn làm gì?
Joong Archen
Ờ... thì... định quay làm tư liệu chút thôi. Nhưng chắc không cần vậy nữa rồi.
Hả? Nó nói gì vậy? Tư liệu cho việc gì cơ? Thật khó hiểu.
Có lẽ biểu cảm của tôi rõ vẻ ngơ ngác, tên Joong này lại tự nhiên hất cằm ra phía cửa, bảo:
Tôi nhìn theo hướng ánh mắt của Joong, thấy Dunk, Phuwin với... "cậu ta" đang đứng chờ ngoài phòng.
Ở đó, có đôi mắt nâu sẫm của cậu đang nhìn thẳng vào tôi, nheo nheo lại mang chút ý cười, hỏi:
Fourth Nattawat
Vậy mà cậu bảo không biết chơi nhạc cụ ha?
Dunk Natachai
Ê đỉnh nha mày, giấu nghề à?
Dunk Natachai
Chơi trông chuyên nghiệp lắm luôn!
Dunk Natachai
Đúng không Phuphu?
Phuwin Tang
Ừ, kĩ thuật tốt phết, cảm xúc truyền tải qua từng phím mạnh nhẹ cũng rất sinh động.
Phuwin Tang
Như vừa nghe câu chuyện bi thương nào đó vậy...
Phuwin Tang
Người có kĩ thuật điều khiển lực đánh tốt, lại biết nhập tâm vào bài hát để truyền tải cảm xúc đến người nghe. Cậu... đúng là dân chơi ballad đọng cảm xúc lắm đó.
Phuwin Tang
Rất mong có thể chiêu mộ vào câu lạc bộ âm nhạc chúng tớ.
Gemini Norawit
Hm... tôi...
Được cậu Phuwin này nói thế, tôi cũng... có chút động lòng, bao lâu rồi mới có người chịu lắng nghe tiếng đàn, dành nhiều sự tán thưởng thế với tôi chứ?
Nhưng mà... cất ánh mắt đặt trên người Phuwin, liếc qua mặt đàn mà tôi vừa đánh. Lại nhìn về hướng Fourth, tôi thấy phân vân.
Tôi yêu đàn, nó là sự thật chẳng thể phủ nhận thêm. Nhưng còn Fourth... tôi chẳng biết có thể hoà hợp hay ưa cậu hơn không.
Vừa dứt dòng suy nghĩ, chợt cái người tôi đang nhìn kia lại quay ra mắt đối mắt với tôi. Giật mình né ánh mắt đi... Tôi lại nghe thấy giọng cậu cất lên:
Fourth Nattawat
Gemini? Có chuyện gì sao?
Nghe cậu hỏi thế, tất nhiên tôi chẳng thể đáp mình không ưa cậu nên không muốn vào câu lạc bộ được. Nhủ lòng bình tĩnh cho cậu đỡ nghi ngờ, tôi trả lời khi đã nhìn thẳng mắt cậu.
Gemini Norawit
Không có gì.
Gemini Norawit
Cho tôi thêm thời gian suy nghĩ việc đồng ý câu lạc bộ đi.
Cậu vừa nói, vừa gật đầu cái rụp. Nhìn y như đồ ngốc vậy?
Trên đường về, tôi ngồi nhắn tin với Joong.
Cậu ta hỏi tôi gì kì lắm.
Joong Archen
Này Gem! Mày ghét Fourth à?
Gemini Norawit
Không phải ghét, chỉ là không thích nó lắm.
Joong Archen
Trời mày ơiii!!
Joong Archen
Nó tốt lắm! Mày thử tìm hiểu nó đi.
Gemini Norawit
Không, tao thấy nó phiền.
Joong Archen
Phiền cái gì?
Joong Archen
Nó là đứa bảo tao rủ mày đánh đàn đấy!
Gemini Norawit
Sao nó biết tao chơi đàn được?
Joong Archen
Tại thằng Dunk nó hỏi tao mày biết chơi đàn không, xong tao nói rồi...
Gemini Norawit
Rồi nó biết?
Joong Archen
Ừm, nó là đứa nhờ Dunk đi hỏi tao mà.
Gemini Norawit
Nếu thế thì tao lại càng thấy nó phiền.
Gemini Norawit
Tự nhiên xía vô chuyện người khác vậy?
Joong Archen
Aizz, tại nó quan tâm mày mà!
Gemini Norawit
Tao không biết, nói chung là ai cần nó quan tâm tao không?
Joong Archen
Thế tao hỏi mày, khi chơi đàn mày thấy vui không?
Joong Archen
Vậy ai là người giúp mày chơi đàn lại?
Joong Archen
Nếu nó không bảo tao thì tao sẽ không lôi mày đi chơi đàn rồi!
Joong Archen
Ít nhất coi như cũng được quay lại với niềm vui hồi trước.
Joong Archen
Mày tìm hiểu nó thêm chút đi.
Joong Archen
Với cả tham gia câu lạc bộ nữa.
Joong Archen
Câu lạc bộ âm nhạc của tụi nó sắp bị giải thể vì không đủ lượng thành viên yêu cầu đấy.
Joong Archen
Coi như giúp nó đi mày.
Thế... cũng không được chơi đàn nữa nhỉ?
Gemini Norawit
Tao sẽ tham gia câu lạc bộ.
Gemini Norawit
Còn chuyện tìm hiểu cậu ta... để sau đi.
"Vì chẳng biết bắt đầu từ đâu cả."
Thi thoảng, mỗi khi chơi đàn tôi lại hay nhớ về ngày hôm ấy. Ngày khoé môi cậu mỉm dịu, vừa cất giọng ngọt thanh vừa trêu tôi trước đó bảo không biết đánh đàn, giờ lại đàn hay trước mặt cậu rồi.
Fourth... thật sự dễ thương.
Tác giả nekkk
Ê bây ơi, chap 2 rồi mà tui vẫn thấy truyện xàm quá.
Tác giả nekkk
🥲 toi bắt đầu gục ngã vì truyện quá nhảm...
Tác giả nekkk
Th ppai cả nhà
Tác giả nekkk
Ngủ ngonnn!!
Comments
Tẻn Tẻn (≧▽≦)
mắng ngta ngốc hoài z chờiii , mốt nè he...
2025-04-26
1
Phù Du
Ko nhảm đâu bà ơiiii
2025-03-16
1
ชัญญาภา☆AIM♡
nhẩm cái gìiiiiiiiii, đọc chuyện này mê cựccccccc ý . Nó hàn quốc mà nó âu mỹ 😍😍
2025-04-08
1