[GeminiFourth] Gió Thoảng Nắng Thu

[GeminiFourth] Gió Thoảng Nắng Thu

Chương 1-Lần Đầu Gặp

"Có lẽ cậu không biết."
"Nhưng... ánh mắt của tôi đã dõi theo cậu, từ rất lâu rồi."
___________
Ngày 29 tháng 8 năm 2022
Hè qua thu đến, kéo theo ngày nhập học cấp ba mà tôi chẳng mong đợi là bao. Không phải tôi luyến tiếc những ngày hè kín lịch học thêm, càng chẳng do tôi thích tiết trời mùa hè nóng vã mồ hôi kia. Đơn giản, chỉ là tôi ghét cái áp lực khi thu đến.
Đầu cấp ba, lại còn bước chân theo học ngôi trường Saruebet mẹ làm hiệu trưởng. Những áp đặt mẹ luôn dành cho tôi... chẳng phải sẽ càng gia tăng thêm sao?
---
Trên con đường đông đúc xe cộ, từng khoảnh khắc như chiếc lá khẽ đung đưa trước gió, tựa lướt nhanh qua mặt nước mà chẳng tồn đọng gì.
Ừm, đúng nghĩa "chẳng tồn đọng." Một chút cảm giác, khoảnh khắc trên xe tôi đều chả buồn để ý. Dù lời mẹ bên tai vẫn văng vẳng ở đó, tôi lại chỉ muốn ném chúng đóng đinh, khoá kín vào tủ. Không thể biết có gì, mà tôi cũng không muốn mở ra.
Vì... tôi quen thuộc rồi. Quen với việc mẹ muốn tôi tiếp tục đạt danh hiệu học sinh xuất sắc. Quen với cách mẹ bảo tôi phải lấy mọi giải thưởng lớn về cho trường, càng quen với những lời mắng thậm tệ. Bảo tôi chẳng vâng dạ ngoan ngoãn, là một kẻ... vô cảm, sắt đá, y như bố tôi.
Ừm, mọi việc đều rất quen thuộc. Quen đến mức... làm tôi mệt mỏi.
---
Bước xuống xe, thoạt nhìn quanh sân trường lẻ tẻ bóng người. Tôi... lại bất giác tự so sánh khung cảnh này với mình. Nhìn ngôi trường mà xem? Nhìn từ đám cây cối đến toà nhà màu trắng giản đơn kia, có gì là không mang hơi thở thanh xuân vô tận?
Ai ai cũng bảo đời người rực rỡ sắc màu nhất là khoảng năm tháng tuổi học trò. Vậy sao trông chúng - những vật vô tri vô giác kia còn có sức sống hơn tôi? Một người vốn thuộc về thanh xuân, lại chẳng có màu sắc nào miêu tả trùng khớp nổi với vẻ rực rỡ mà thanh thiếu niên vốn có. Tôi, chắc chỉ có màu xám tẻ nhạt mới ví von được.
Vừa một chân đi qua cổng trường, tôi đã bị mẹ gọi lại, đứng đối diện, mẹ tôi khoanh tay, nghiêm giọng bảo:
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Gemini, lát mẹ có bài phát biểu ở bục. Sau đó sẽ bắt đầu tuyển chọn chủ tịch hội học sinh đấy.
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Con làm nhé? Mẹ tin con sẽ làm tốt như trước giờ vẫn vậy.
À... Quả nhiên, tôi lại bị ép làm chủ tịch hội học sinh như trước. Đây là chức danh nghe qua thì thật đáng ngưỡng mộ, nhưng tôi nào có mong muốn thế?
Tôi vốn chỉ muốn làm người bình thường, không muốn nhận nhiều chú ý, càng không muốn phải nhận chút gánh nặng trọng trách gì của chức danh này. Người ta bảo mẹ nào cũng thấu hiểu con mình, vậy sao mẹ lại chẳng thể nhìn ra mong muốn của tôi?
Lấy lại bình tĩnh, kiềm lại những dòng suy nghĩ phức tạp này. Tôi mấp máy môi, nhẹ giọng mà kiên định nhìn thẳng mắt mẹ, nói:
Gemini Norawit
Gemini Norawit
Mẹ, trường mới người mới sẽ phù hợp hơn.
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Mẹ đã quyết rồi, con cũng nhanh chuẩn bị bài tranh luận đi nhé.
Gemini Norawit
Gemini Norawit
Nhưng-
Lời tôi định nói như nghẹn lại nơi khoang họng. Ánh mắt mẹ liếc tôi một cái khó chịu rõ ý nói "nhưng nhị cái gì?" Nó... làm tôi chỉ có thể ngậm ngùi gật đầu, vẻ đã hiểu, đã nghe và sẽ làm theo.
---
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Mẹ Gemini: Gemini! Con đâu rồi?!
Tiếng gọi của mẹ vọng từ ngoài cổng trường...
Ừm, chắc là tầm đấy.
Tôi không biết nữa, vì tôi đang trốn mẹ, lén ngồi nghỉ dưới gốc cây uống nước mà.
Gemini Norawit
Gemini Norawit
Mãi mới trốn được...
Thật phiền phức, nào có ngờ sau khi nhậm chức còn phải đi làm quen từng phòng ban từng tổ ban chứ? Haiz... Chắc mẹ muốn tôi đi làm quen giáo viên trước để được ưu ái đây mà.
"Này Gem, nước ngon không mày?" Một giọng nói lớn từ trên vọng xuống chỗ gốc cây tôi ngồi, dời mắt khỏi ly nước trên tay, tôi ngước lên nhìn người vừa cất tiếng kia.
À, hoá ra là thằng Joong, thấy nó đang đứng thì tôi chưa vội đáp, chờ lúc nó đã ngồi xuống thềm cỏ cạnh tôi rồi.... Lúc này, tôi mới chậm rãi trả lời:
Gemini Norawit
Gemini Norawit
Ừm, ngon.
Joong Archen
Joong Archen
Cảm ơn thằng Joong Archen này đi.
Joong Archen
Joong Archen
Tao tìm mãi mới thấy chỗ phù hợp để tránh cho mày trốn đấy!
Gemini Norawit
Gemini Norawit
Ừm, cảm ơn.
Joong Archen
Joong Archen
Aizzz! Mày kiệm lời thế nhở?
Joong Archen
Joong Archen
Suốt ngày than cuộc sống chán này chán nọ! Tao thấy do mày chán nên cách nhìn đời cũng vậy đấy!
Joong Archen
Joong Archen
Vui vẻ lên tí đi!
Gemini Norawit
Gemini Norawit
Vui...vẻ?
Gemini Norawit
Gemini Norawit
Tao... không thấy có việc gì đáng để tao vui cả.
Joong Archen
Joong Archen
Sao vậy chứ? Tích cực lên mày.
Tôi... bất lực với tên này quá. Mệt mỏi thở dài một hơi, giọng tôi có mấy phần lười nhác mà cất tiếng:
Gemini Norawit
Gemini Norawit
Mày không hiểu được tao đâu.
Nói đến đấy là đủ hiểu rồi... đôi co thêm làm gì cho mệt?
Nhiều khi tôi chỉ muốn thư thản, ngẩng đầu lên nhìn ngắm trời mây như này thôi... Những lúc ấy, dù lòng vẫn lặng yên, nhưng không phải vô cảm. Đó là thả mình theo mây cho nhẹ nhõm đi.
Cơ mà... do cái tên Joong kia làm tôi tự nhiên thắc mắc: "Vui vẻ là gì?"
"Là thứ tôi không có à? Mà tại sao tôi lại không có?"
"Vì tôi vốn không có sự vui vẻ ấy trong người sao? Hay còn lý do nào khác?"
Tôi không biết... Nghĩ nhiều mệt quá...
Tôi không muốn biết và không muốn tốn thời gian vào nó nữa đâu.
Chỉ là...
Joong gặng hỏi tôi nãy giờ... khiến tôi không biết đáp ra sao.
Joong Archen
Joong Archen
Mày bảo tao không hiểu mày là sao chứ?
Joong Archen
Joong Archen
Này, nhanh nói đi!
Joong Archen
Joong Archen
Nói mau! Không tao đấm banh mồm đến khi mày há họng ra thì thôi!
Tiếng cậu quát lớn ồn ã bên tai, kèm theo hai tay tạo hình nắm đấm như chuẩn bị đập mặt tôi... Ừ, làm tôi thấy mệt, vì cậu nói nhiều quá.
Gemini Norawit
Gemini Norawit
Ừm... Tao cũng không biết.
Gemini Norawit
Gemini Norawit
Chắc do cuộc sống của tao?
Joong Archen
Joong Archen
Như nào? Cuộc sống mày sung sướng quá còn gì?
Gemini Norawit
Gemini Norawit
Haha..! Chưa bao giờ thấy mày hài hước như vậy.
Gemini Norawit
Gemini Norawit
Sung sướng?
Gemini Norawit
Gemini Norawit
Mày không ở trong cuộc nên không biết đâu...
"Hai chữ sung sướng, làm gì có trong đời tôi?"
Suy nghĩ ấy vừa vụt qua, tôi vội cất lại nó. Vờ cười cười với tên Joong cho đỡ gượng, tôi nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện trước khi nó hỏi thêm:
Gemini Norawit
Gemini Norawit
Cảm ơn, tao lên lớp đây.
Joong Archen
Joong Archen
Ê này! Mày không định kể chuyện cho tao nghe à?
Joong Archen
Joong Archen
Tao với mày thân từ cấp hai rồi, vậy mà cũng không chia sẻ chút sao?
Gemini Norawit
Gemini Norawit
Ừm.
Gemini Norawit
Gemini Norawit
Bye, lên lớp gặp.
---
Tôi đã đi được một đoạn, tiếng gọi vang vọng của cậu ta vẫn đủ cho tôi ở đây nghe thấy...
Joong Archen
Joong Archen
Geminiii! Thằng không có trái tim!
Cậu ta không biết đau họng à? Nói nhiều vậy không thấy tốn sức, cũng không thấy tốn năng lượng sao?
Rõ ràng chỉ cần lên lớp là gặp, cứ phải níu tôi lại moi chuyện làm gì chứ... Tôi không muốn ai quan tâm mình, cậu chẳng phải ngoại lệ.
"Tôi chỉ muốn được một mình thôi... Ừm, vậy cũng ổn mà."
Vừa lẩm nhẩm lời nói trong miệng, tôi lỡ không để ý mà va phải ai đó đang chạy vụt qua trên đường.
Xoa nhẹ bên cánh tay vừa bị va chạm mạnh, nhìn lại về hung thủ gây ra sự tình đang khẽ vỗ cái chán hơi ửng đỏ, tôi nói qua loa không chút thành ý:
Gemini Norawit
Gemini Norawit
Xin lỗi.
Dứt câu, vừa định đi nhanh về phía toà nhà giảng dạy, bỗng... có thứ níu lấy tay tôi. Liếc qua bàn tay nhỏ đang giữ lấy tay mình. Nhìn về phía chủ nhân bàn tay ấy, tôi chợt nghĩ... hình như thứ níu tôi lại thật không phải bàn tay này. Là thứ khác.
Fourth Nattawat
Fourth Nattawat
Kh-Không sao đâu mà! Mình mới cần xin lỗi cậu ý chứ, mình đi nhanh quá va vào cậu, xin lỗi! Xin lỗi nhiều ạ!
Cậu ta... cười xinh thật.
Không phải tôi thích gì cậu cho cam, chỉ là cảm thán thôi. Lâu rồi tôi mới thấy một người cười xinh như vậy.
Một nụ cười tươi kèm theo gương mặt ngọt ngào, giọng nói tích cực. Hai má hồng được kéo lên khi cười trông cũng thật dễ thương. Nó làm tôi bất giác bị... hút hồn? Chắc vậy.
Hơn hết, cái nụ cười này... làm tôi dễ dàng liên tưởng đến cha tôi - người đã mất cách đây 3 năm.
Chắc... Không, là chắc chắn. Chắc chắn phải tránh xa cậu ta. Thoạt nhìn cậu trông rất ngốc nghếch phiền phức, nhưng nụ cười ấy? Chẳng phải một thứ điểm báo hay sao?
Khi chưa kịp sải bước lách qua vật cản đường là cậu, tay tôi đã bị bắt lấy thêm lần nữa, cùng với giọng cậu gấp gáp kêu lên:
Fourth Nattawat
Fourth Nattawat
Ấy! Này này!
Fourth Nattawat
Fourth Nattawat
Đừng đi vội!
Fourth Nattawat
Fourth Nattawat
Hm... sao cậu không nói lời nào hết vậy? Bộ cậu giận lắm hả?
Fourth Nattawat
Fourth Nattawat
M-Mình thật sự xin lỗi! Gemini, cậu cho mình xin trưa nay mời cậu ăn trưa tạ lỗi nhé?
Cái người đứng trước tôi này... Hình như không phải "thoạt nhìn trông rất ngốc" mà là thật sự ngốc nghếch! Xin lỗi thì xin lỗi, có thể đừng liên tục níu tay tôi và cúi đầu chắp tay vái lạy không? Là tôi suy nghĩ quá nhiều rồi chăng? Người thế này chắc sẽ chẳng phải giống cha tôi đâu.
Vậy thì càng có lý do tôi không muốn dính líu đến cậu ta. Vì... phiền phức, tôi thích yên tĩnh, còn người đối diện này nói nhiều hơn cả tên Joong Archen.
Nhìn vào ánh mắt rõ ý mong chờ kia của cậu, tôi... bất lực, đáp:
Gemini Norawit
Gemini Norawit
Xin lỗi, tôi không muốn nhận bữa ăn trưa tạ lỗi nào hết.
Fourth Nattawat
Fourth Nattawat
Ơ? Thôi đi đi màa, đi mà Gemm?
"..."
"Cậu ta không nhận thức được bản thân rất phiền phức à?"
Người gì thân hình bé con mà cái giọng to oang oang. Vừa xin xỏ tôi chấp nhận đi vừa lay mạnh cánh tay tôi vòi vĩnh.
Khó chịu lên đỉnh điểm, tôi chẳng giữ nổi bình tĩnh mà quát lớn ngang cái giọng cậu đang kêu ca:
Gemini Norawit
Gemini Norawit
Aizz, được rồi! Tôi đi ăn với cậu là được chứ gì?!
Fourth Nattawat
Fourth Nattawat
Ờ-ờ ừm...
Thấy cậu nhỏ giọng dần, tay vẫn bám cánh tay tôi chẳng buông. Tôi hít sâu thở dài... rồi mới bắt đầu nói thêm:
Gemini Norawit
Gemini Norawit
Bỏ tay tôi ra.
Fourth Nattawat
Fourth Nattawat
Ừ, ừm...
Cậu ta cúi thấp đầu xuống, len lén nhìn biểu cảm của tôi mà không dám nhìn thẳng. Chắc do tôi nặng lời quá chăng? Đến cánh tay tôi cậu buông ra cũng đầy e thẹn rụt rè. Mà kệ đi.
"Cuối cùng cũng thoát rồi."
Tôi nghĩ thầm, lòng vui mừng. Đi nhanh qua cậu mà thẳng tiến về phía toà nhà giảng dạy.
---
Trên lớp, tôi mang tâm trạng buồn bực khó tả.
Chắc tại bài giảng đấy.
Mẹ đã cho học hè hết rồi, bảo tôi đó là kiến thức bổ trợ để dễ dàng học hơn...
Haiz... Bổ trợ gì đâu chứ, toàn kiến thức nâng cao. Giờ nghe thầy giảng mấy cái đơn giản này mà nhàm chán.
Chống một tay lên cằm, tôi nhìn quanh lớp học rồi ngó thử ngoài cửa sổ xem có gì vui.
Chợt thấy cửa sổ lớp đối diện kia... hình như là cậu bạn học sáng nay tôi va vào. Theo bảng tên mà tôi liếc qua trong thoáng chốc... Hình như cậu tên Fourth?
Chống một tay còn lại, tôi xoay hẳn người nhìn về phía cậu. Tôi cũng chẳng biết sao mình làm thế, chỉ là... tự nhiên muốn ngắm thứ gì đó dễ thương cho khuây khoả tâm trạng chút. Ừm, nhìn cậu ta còn đỡ chán hơn là nhìn lên chiếc bảng kia.
Vì... cười xinh?
Công nhận, cậu ta cười xinh thật.
Từ sáng tôi đã để ý rồi, lúc nào cơ mặt cậu cũng hoạt động linh hoạt cả. Người gì hay ghê...
---
Sau khi học xong các tiết học sáng, tôi và Joong đi đến căn tin.
Và... lại gặp cậu ta?
Ừm, cậu vẫn cười tươi thật.
Khi tôi đang cầm khay thức ăn nhìn về phía cậu, có bàn tay nhanh nhảu giật lấy miếng chuối trên khay tôi.
Liếc lại mới thấy... À, quả nhiên là tên Joong Archen này. Nó biết mình bị phát hiện, nhởn nhơ khoe miếng chuối vừa cướp được ra trước mặt tôi, lắc lắc mấy cái rồi nói:
Joong Archen
Joong Archen
Êy! Cho xin nhá!
Gemini Norawit
Gemini Norawit
Ờ, tuỳ mày.
Joong nghe thế, nó lại trợn mắt, hỏi:
Joong Archen
Joong Archen
Ê? Không lấy lại à?
Gemini Norawit
Gemini Norawit
Ừm, tao không ăn.
Joong Archen
Joong Archen
Hm... thế thôi, tao cho mày rau này, ăn không?
Nó... rõ ràng biết tôi không thích rau mà? Nghe đến cái từ "rau" ấy tôi đã tưởng tượng cục xanh tươi đó bị xào nấu lên trông khô khốc uồn uột, nhìn rõ chán ăn. Vừa nghĩ thầm hình ảnh "tóc con ma da" đó, tôi vừa trề môi cảm thấy kinh tởm.
Không biết biểu cảm lúc ấy tôi ra sao, tên Joong mới quan sát một hồi là cười hô hố, đập vai tôi bốp bốp mấy cái rồi giở giọng chọc ghẹo:
Joong Archen
Joong Archen
Chẳng lẽ GemGem vẫn chưa thích ăn rau à?
Gemini Norawit
Gemini Norawit
GemGem?
Mỗi khi tên này trêu tôi là lại kêu "Gemgem." Thật khó chịu, bạn bằng tuổi chứ tôi có phải đứa em, đứa con nó đâu mà gọi như trẻ con vậy. Mà tên này vẫn không biết bản thân chọc tôi sai thời điểm, lại tiếp tục hỏi dồn:
Joong Archen
Joong Archen
Sao? Đúng chứ gì? Gem vẫn chưa hết ghét ăn rau hả? Ôi ăn rau nhiều cho mau lớn con ơiii!
Cái giọng nó ghẹo làm tôi phát bực. Không thèm để ý nữa, tôi lơ đi rồi liếc quanh quan sát căn tin tìm bàn trống. Thấy vị trí xa xa góc phòng kia, tôi đi đến ngồi mà chuẩn bị thưởng thức bữa trưa.
Vừa nâng thìa lên định xúc miếng cơm chiên yêu thích, chợt tôi bị đập vai một cái. Tiếng "Bộp" kèm theo giọng nói tươi vui, vang lên trong không gian ồn ã của căn tin...
Fourth Nattawat
Fourth Nattawat
Chào Gemini!!!
Quả nhiên, lại là cậu Fourth này. Gác tạm việc cậu ta rất phiền phức qua một bên, tôi giữ bình tĩnh, nhẹ giọng hỏi:
Gemini Norawit
Gemini Norawit
Sao vậy?
Fourth Nattawat
Fourth Nattawat
Cho tớ ngồi ăn cùng nha!
Gemini Norawit
Gemini Norawit
Tuỳ, chỗ còn trống.
Fourth Nattawat
Fourth Nattawat
Hm... còn thừa bốn chỗ lận! Thế cho tớ với mấy đứa bạn ngồi cùng nhé?
Gemini Norawit
Gemini Norawit
Được.
Thu ánh mắt đang đặt trên người cậu ta về, tôi tiếp tục "đánh chén" bữa trưa với món cơm chiên này. Thấy bóng dáng cậu vẫn đang đứng nói chuyện với Joong mà chưa đi, tôi nghe loáng thoáng được giọng cậu ngọt thanh cất lên:
Fourth Nattawat
Fourth Nattawat
Chào cậu, tớ là Fourth ạ, vừa quen Gemini sáng nay. Cậu là bạn Gemini hả?
Joong Archen
Joong Archen
Ừm, tớ tên Joong. Thôi cậu gọi bạn cậu ra đây nhanh đi. Không họ lại mất công đi tìm chỗ khác.
Fourth Nattawat
Fourth Nattawat
Ừm!
Giờ mới thấy tiếng bước chân cậu xa dần, hoà lẫn vào thanh âm hỗn tạp chẳng thể phân biệt được gì ngoài tiếng nói chuyện giữa các bàn. Bất giác, tôi ngẩng đầu tìm bóng dáng cậu, muốn quan sát thử xem một người ngốc nghếch và dễ thương sẽ làm gì. Ừm, hình như tôi có hơi tò mò về cậu.
Chắc lại vì... cậu cười xinh, à không, rất xinh. Nụ cười dịu khi mỉm nhẹ, nụ cười tươi khi nhe răng trắng đều, làm người khác như được truyền thêm năng lượng. Hình ảnh cậu cười... nó sống động và dễ dàng len lỏi, chiếm lấy phần vị trí trong bộ nhớ của tôi. Chắc vì cảm thấy nụ cười cậu giống cha mình nên tôi mới đặc biệt chú ý vậy.
Tạm không ngẩn ngơ về hình ảnh cậu cười nữa, tôi nhìn quanh căn tin đông đúc rồi thấy cậu ta đang nói chuyện với đám bạn. Lại nhảy chân sáo về ngồi phịch xuống ngay chỗ cạnh tôi. Đặt khay thức ăn lên bàn, cười nhe răng hì hì.
Tất nhiên, theo phép lịch sự, tôi mỉm lại không đáp gì. Cậu rất dễ thương, sự thật là vậy, và cậu cũng phiền. Tôi chỉ muốn ngắm, nhưng chẳng muốn tiếp chuyện. Vì... đâu ai biết được khi tôi đáp lại nụ cười ấy, cậu sẽ tìm ra chủ đề nói chuyện gì để quấy nhiễu tôi?
Mà thật ra không lôi kéo tôi tham gia được cuộc trò chuyện, cậu ta cũng có dư khả năng vừa ăn vừa buôn với hai người bạn là Phuwin và Dunk, tên Joong hoạt ngôn kia cũng nhập bọn.
Cả đám bốn đứa ồn ào, ngồi nói chuyện rôm rả cả một góc phòng. Tôi ngồi chung bàn, hứng trọn mọi thanh âm từ bốn người họ đang "phá đám" bữa ăn yên bình của tôi bên tai.
Haiz... quả nhiên, cậu Fourth này thật ồn ào. Từ đầu gặp đã chắc dính tới cậu sẽ phiền phức mà.
Vì... nhìn nụ cười đó là hiểu.
Những người mang nụ cười như thế, hầu hết, hoặc hoàn toàn đi. Tất cả dường như đều làm tôi thật bận lòng, vì mối lo nào đó... nhỉ?
___
Lúc ấy tôi không thể ngờ... trên đời lại còn người mang nụ cười tựa nắng ấm y cha tôi vậy. Nhưng giờ, cảm xúc tôi chẳng phải "không thể ngờ" nữa. Là "không muốn".
___
Tác giả nekkk
Tác giả nekkk
Ú oà!
Tác giả nekkk
Tác giả nekkk
Chap 1 ổn không á mọi ngườii?
Tác giả nekkk
Tác giả nekkk
Hm... tui thấy nó xàm
Tác giả nekkk
Tác giả nekkk
Thật sự nha
Tác giả nekkk
Tác giả nekkk
Trước giờ viết truyện toàn đoạn đầu thấy ổn ổn, xog về sau bắt đầu nhảm
Tác giả nekkk
Tác giả nekkk
Còn bộ này nhảm từ đầu luôn á!
Tác giả nekkk
Tác giả nekkk
Má ơi... cíu toi...🥲
Tác giả nekkk
Tác giả nekkk
Th ppai cả nhà
Tác giả nekkk
Tác giả nekkk
Ngủ ngonnn!!!
Hot

Comments

Cua

Cua

Má ơi A Chẻn xuất hiện ở đâu là t thấy tẻn tẻn ở đó luôn ấy trời 🥲🥲

2025-05-30

1

Chíp nè mấy má🎀🍓

Chíp nè mấy má🎀🍓

ok vỗn lài,mà mắc cái....

2025-05-31

1

chúi

chúi

cái ông nọi kia hay ghê mới khen ngta dễ thương cười xinh đồ xong trong đầu thấy ng ta phiền hay ghê á nh

2025-04-26

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play