Chap 4: Kiểm Soát

Nhìn vào dòng tin nhắn ấy, lưng của Hùng lạnh toát
Anh cứ cảm giác như trong căn phòng này có người theo dõi mình?
Đây là 1 trò đùa hay là 1 lời đe dọa
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Không lẽ là Dương?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Không đúng...các bệnh nhân bị tâm thần hoàn toàn không sử dụng các thiết bị điện tử mà?
Anh cố gắng hít 1 hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh
Ting*
Lại có 1 tin nhắn được gửi đến
"Anh đã mắc phải 1 sai lầm"
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Sai lầm?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//kiểm tra lại hồ sơ// có gì đó không đúng...
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Mình đã bỏ quên gì đó...
Tim của Hùng dừng lại 1 nhịp
Ở cuối trang hồ sơ, có 1 dòng chữ được viết nhỏ bằng bút đỏ
"Tuyệt đối không được để hắn chạm vào người"
Anh nhớ lại cái chạm nhẹ lên ngực mìnn
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Mình bất cẩn rồi...
Cả đêm hôm đó anh thật sự không thể ngủ được
Đầu óc của anh vẫn cứ suy nghĩ về vấn đề đấy
Nhưng khi anh đã chìm vào giấc ngủ thì anh đã mơ thấy 1 giấc mơ
Đó là 1 căn phòng trắng toát và có 1 bóng người cao to đang ở trước mặt anh
Là Dương, cậu đang nhìn anh với nụ cười nhàn nhạt trên môi
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Bác sĩ, anh có bao giờ tự hỏi rằng kể từ khi gặp tôi
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Anh thật sự có đang tỉnh táo không?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Hay chỉ là đang mơ?
Anh mở miệng ra trả lời nhưng không thể phát ra âm thanh
Thậm chí cũng không thể cử động được
Cậu tiến lại gần anh hơn, thì thầm khẽ bên tai
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Giờ thì tôi đã có thể có được anh rồi~
Nói xong cậu liền hôn khẽ lên môi anh
Cùng lúc đó anh giật mình tỉnh dậy
Anh thấy mình đã lăn xuống sàn nhà chứ không phải là trên giường
Thậm chí cả cơ thể anh ướt nhèm do đổ mồ hôi
Xem đồng hồ thì chỉ mới hơn 4 giờ rưỡi sáng
Anh cũng vào wc để rửa mặt lại cho tỉnh táo
Nhìn vào gương thì thấy trên cổ mình...có 1 vết bầm tím?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Cái quái gì vậy trời? //sờ nhẹ lên cổ//
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Từ khi nào lại có vậy?
Bản thân là 1 bác sĩ tâm lý, anh biết rõ thế nào là thực tại thế nào là ảo giác
Nhưng mà vết trên cổ hoàn toàn là thật
Nhưng làm cách nào trên cổ lại có những dấu vết ấy
Không hiểu sao anh vẫn còn cảm giác cái bàn tay lạnh lẽo ấy của Dương
Anh biết bản thân hôm nay cần phải đến bệnh viện sớm hơn
Anh đi thay đồ vệ sinh cá nhân sau đó rồi cũng lấy xe chạy lên bệnh viện
----
Cánh cửa phòng 30 lại được mở ra
Dương vẫn đang ngồi trên giường, đầu nghiêng qua 1 bên như thể đã đoán trước được điều gì đó
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Sao thế bác sĩ
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Chẳng phải vẫn còn quá sớm để khám sao?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Tôi cần 1 câu trả lời thật lòng từ cậu //ngồi xuống cạnh giường//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Hửm? Anh hỏi đi
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Rốt cuộc thì anh đã làm gì tôi?
Cậu im lặng 1 chút, đầu ngửa ra phía sau rồi lại nhìn vào cổ anh
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ồ nó vẫn còn à?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Vẫn còn? Cái gì mà vẫn còn?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Vết trên cổ ấy~
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Anh đang sợ gì à bác sĩ Hùng?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
...tôi không sợ
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Chỉ là tối qua tôi có mơ thấy 1 giấc mơ
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Nhưng mà tôi cảm giác đấy không phải là giấc mơ bình thường, nó giống như là thực tại thì đúng hơn
Cậu vẫn im lặng, tiến lại gần anh hơn
Theo phản xạ thì anh lại lùi ra 1 chút
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Bác sĩ à...
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nếu suy nghĩ của anh như nào thì đó chính là câu trả lời đó
RẦM*
Cánh cửa lại tự động đóng lại
Thậm chí nó đã bị khóa
Dương bất giác cười lớn, âm thanh ấy vang khắp căn phòng
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Hùng à~ chúng ta có thể nói chuyện lâu hơn 1 chút rồi
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Anh đang lo lắng điều gì sao?
Anh cố gắng trấn an bản thân lấy lại bình tĩnh
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Cậu nghĩ bản thân cậu đang làm tôi sợ à Dương?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Tôi thấy cậu nên dừng lại cái trò chơi này được rồi
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Vậy sao
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nếu như anh không sợ thì tại sao anh lại né tránh tôi?
Hùng không trả lời, chỉ càng ngày tránh xa cậu hơn 1 chút
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Anh vẫn còn nhớ lời cảnh bảo ấy sao?
Lời cảnh báo trong hồ sơ ấy lại hiện lên trong đầu anh
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Anh có thắc mắc tại sao lại có cảnh báo ấy không?
Anh cố lấy lại bình tĩnh không được phép để cậu làm chủ cuộc trò chuyện này
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Cậu hoàn toàn bình thường phải không?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Hửm?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Tôi đã từng tiếp xúc qua rất nhiều bệnh nhân tâm thần
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Nếu cậu bị tâm thần thật sự thì sẽ không có cái ánh mắt, những cử chỉ và hành động ấy
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Phải nói thật thì
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Anh kiểm soát mọi thứ tốt hơn tôi nghĩ
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Chà
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Vậy theo anh tôi là người như nào?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
1 kẻ nguy hiểm
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ha, thú vị thật đấy
Cậu nhanh nhẹn vươn tay ra kéo anh sát lại người mình khiến anh không thể chống cự
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Bác sĩ à, tôi nghĩ chúng ta sinh ra là giành cho nhau đấy
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tôi có thể bình thường
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nhưng tôi cũng có thể phát điên vì anh đấy
________________________
Hot

Comments

𝘾𝙪𝙖

𝘾𝙪𝙖

tg à,tg có cho bùa vô truyện ko mà sao em si mê quá vậy

2025-03-16

2

hnilie.iam

hnilie.iam

Ê má đụ mẹ hay vch

2025-03-16

1

Rio 🐰

Rio 🐰

nha đồ ngốc em thật là thú zị ~

2025-05-19

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play