Chương 3

——
Cả một đoạn đường dài sau đó
Hai người không ai nói với ai một lời nào
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
‘Cậu ấy cõng tôi về nhà, nhẹ nhàng đặt tôi lên ghế sofa, ngồi xổm trước mặt tôi rồi nhíu chặt mày lại bôi thuốc cho tôi, động tác nhẹ nhàng không tưởng nổi’
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
‘Một loạt hành động của cậu ấy khiến tôi khó hiểu’
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
‘Trong đời Hoàng Hùng tôi chưa từng thấy một Đỗ Hải Đăng dịu dàng đến vậy’
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
‘Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy cơn đau trong tôi dường như biến mất’
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
‘Tôi chỉ biết thất thần nhìn ngắm lấy khuôn mặt đang cụp xuống ấy’
-
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
*nhẹ nhàng*
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Shh
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
*ngước lên*
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
T..tớ
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Hơi rát chút thôi
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
*cúi xuống*
Hải Đăng nhìn chằm chằm vào vết thương ấy
Rồi nhẹ nhành
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
/phù phù/
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
*giật mình*
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
“C..cậu ấy..”
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
C..cậu
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Hải Đăng cậu..
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Được rồi
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Không còn sớm nữa
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Cậu mau đi ngủ đi
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Còn cậu
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Tớ còn chút việc
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Cậu cứ ngủ trước đi
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Đừng đợi
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
*rời đi*
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Hưm..
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
*nhìn quanh*
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Cậu bảo tớ không đợi thì tớ sẽ không đợi chắc
Hoàng Hùng cứ thế ngồi chờ Hải Đăng quay về
Không biết đã qua bao lâu
Đến cả khi cậu ngủ thiếp đi mới có tiếng mở cửa
Kèm theo đó là tiếng nhón chân rất khẽ
Cậu mơ màng ngồi dậy nhìn về phía Đỗ Hải Đăng
Vừa dụi mắt nhìn rõ thì liền bị doạ cho tỉnh táo
Quần áo cậu ấy trông rất bẩn, giống như đã lăn trên mặt đất, cổ áo có dấu vết xé rách, lẫn với trầy da, thậm chí có vết máu rỉ ra, dưới ánh đèn sáng rõ Hoàng Hùng còn nhìn thấy một vết bầm tím khác ở khóe miệng cậu ấy
Hải Đăng lộ rõ vẻ hốt hoảng giật mình khi thấy Hoàng Hùng vẫn còn ở phòng khách
Nhưng sau đó lại giả điềm tĩnh như không có chuyện gì cúi đầu bước nhanh chân về phòng ngủ
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Cậu đã đi đâu
Giọng Hoàng Hùng lúc này đã run lên
Hải Đăng vẫn quay lưng lại với cậu chỉ là bước chân đã dừng lại
Như đã đoán ra được mọi chuyện
Hoàng Hùng cố nén cho giọng bản thân chở nên bình thường nhất có thể
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Cậu đến quán net tìm bọn chúng à?
Đỗ Hải Đăng vẫn chỉ chôn chân tại đó
Cả phần lưng to lớn quay về phía Hoàng Hùng một cách im lặng
Hoàng Hùng lại thét lên tên cậu ta lần nữa
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Đỗ Hải Đăng
Lúc này người trước mặt mới có phản ứng
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Haizz
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
*xoay người lại*
Cậu ta xoay lại như muốn xác nhận tâm trạng người kia rồi nhẹ nhàng tiến đến
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
*ngồi xổm xuống trước mặt cậu*
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
*đưa tay sờ nhẹ lên vết thương trên mặt cậu*
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Còn đau không?
Cả bàn tay cậu ta rất đẹp
Từng đốt tay đều thon dài và rõ ràng
Nhưng giờ đây trên bàn tay thon đẹp đẽ đó lại điểm thêm một vài vết xanh, đen rồi..có cả đỏ
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Hoàng Hùng ngập ngừng như muốn nói gì đó nhưng rồi
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Hức..
Nước mắt cậu bỗng nhiên ồ ạt mà chảy ra
Hai hàng mi cau lại như muốn vỡ oà
Bàn tay Hải Đăng đưa lên
Nhẹ nhàg lau đi từng giọt nước đọng lại trên gương mặt nhỏ nhắn ấy
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
*nhẹ giọng*
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Không sao đâu
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Không sao
Hoàng Hùng vẫn không thể kìm được mà bật khóc lớn hơn
Như thể một đứa trẻ vừa gặp phải một cú chấn động lớn trong cuộc đời
Hải Đăng lúc này lại thở dài một hơi rồi nhẹ nhàng ôm lấy người đang run rẩy khóc lóc kia vào lòng
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
*vỗ lưng*
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Tớ không đau chút nào đâu
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Thật đấy
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Cậu xem tớ đều không đau chút nào
Hải Đăng dùng chất giọng dỗ con nít để xoa dịu người trong lòng
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Bọn chúng còn thảm hơn tớ cơ
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Tớ từng luyện võ mà
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Cậu quên rồi à
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Tiểu gấu nhỏ
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Được rồi đừng khóc nữa
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
*xoa xoa*
-
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
‘Lúc ấy cậu ta đối với tôi nhẹ nhàng đến lạ’
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
‘Kiên nhẫn dỗ dành tôi mà chẳng một lời than vãn nào cả’
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
‘Cậu ấy cứ thế ôm chặt lấy tôi không buông rồi dỗ tôi tới ngủ quên luôn’
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
‘Tôi cũng chẳng nhớ rõ đêm đó bao lâu mới ngủ’
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
‘Chỉ nhớ rõ cái ôm của Đỗ Hải Đăng rất ấm áp’
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
‘Là nhiệt độ chỉ thuộc về Đỗ Hải Đăng’
—————————
Hot

Comments

rc.

rc.

ê soft wa àaaa

2025-03-24

1

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play