Chương 3. Kiếp thứ nhất

————
Sau khi tôi sắp sếp xong mọi việc ở âm phủ, Diêm Vương đích thân đóng ba cái dấu ở gáy tôi, một cái dấu chính là một đời ở nhân gian. Sau khi ba dấu đó biến mất, tôi dứt khoát phải trở về âm phủ, trở về coi giữ bên Vong Xuyên.
Lúc đi, tôi mặc một chiếc váy trắng đến nhân gian trong ánh mắt ngưỡng mộ của các linh vật âm phủ.
Cõi nhân gian chỉ được biết qua sách vở, thì ra lại náo nhiệt, thú vị và nguy hiểm hơn so với tưởng tượng của tôi nhiều.
Ngày thứ ba đến nhân gian, trên đường tìm Tiểu Niên, tôi đi qua một ngôi miếu, phát hiện ra trong miếu thờ Bồ tát Địa Tạng, tôi liền thành kính đi vào bái lạy.
Tiểu Ái (Love)
Tiểu Ái (Love)
*Quỳ xuống*
Lão hoà thượng
Lão hoà thượng
*Cầm dao cạo đi ra*
Lão hoà thượng
Lão hoà thượng
A di đà Phật, thí chủ biết đường mê mà quay đầu, quy y cửa Phật, thật là một việc tốt lành
Tiểu Ái (Love)
Tiểu Ái (Love)
?
[Bồ tát Địa Tạng: Một vị Bồ tát chuyên cứu độ sinh linh trong địa ngục và trẻ em chết yểu. Có khi Bồ tát Địa Tạng cũng được xem là Bồ tát chuyên cứu giúp người lữ hành phương xa.]
Tôi ngây người ra, còn chưa kịp hiểu ý ông ta là gì thì con dao cạo của ông ta đã hướng về mái tóc của tôi.
Tôi là hòn đá, cái khó mọc nhất trên thân thể chính là tóc, chờ nó dài cả nghìn năm nay, cuối cùng cũng có được chút tóc dài mượt mà, vậy mà con lừa trọc này dám cả gan cạo đầu tôi!
Tôi đùng đùng nổi giận quay người đá lão ta ra, không ngờ lão hòa thượng này lại là một kẻ có võ công, lão ta né được cú đá của tôi dễ như trở bàn tay.
Lão hoà thượng
Lão hoà thượng
*Mặt đanh lại*
Lão hoà thượng
Lão hoà thượng
Thí chủ có ý gì đây?
Tiểu Ái (Love)
Tiểu Ái (Love)
Lão trọc, ông có ý gì vậy?
Lão hoà thượng
Lão hoà thượng
*Gằn giọng*
Lão hoà thượng
Lão hoà thượng
Ta cứ tưởng rằng loài yêu vật mi muốn quy y cửa Phật để chuộc tội, không ngờ mi lại đến để thách thức!
Tiểu Ái (Love)
Tiểu Ái (Love)
Yêu vật? Ông nhận nhầm rồi, ta không phải là…
Lão hoà thượng
Lão hoà thượng
Hừ, âm khí trên người mi từ cách xa ba dặm ta đã ngửi thấy rồi, đừng có mà giảo biện nữa!
Tiểu Ái (Love)
Tiểu Ái (Love)
? *ngửi ngửi áo*
Tiểu Ái (Love)
Tiểu Ái (Love)
“Có hả?”
Chậc, âm khí của những con cá dưới sông Vong Xuyên còn nặng hơn tôi cả trăm lần. Lão hòa thượng đó lại không hề nghe tôi giải thích, con dạo cạo lại giơ về phía tôi. Sát khí đã bừng lên nhưng tôi chợt nhớ trước khi đến nhân gian, Diêm Vương đã trăm nghìn lần dặn dò tôi, tuyệt đối không được hại đến sinh mệnh của người khác.
Tôi liền thu chiêu, quay đầu, co cẳng chạy.
Lão hòa thượng đuổi theo tôi khắp quả núi lớn. Tôi chạy đến mức sức tàn lực kiệt, chỉ muốn cho lão trọc một đập, làm lão ta ngủ một lần không bao giờ dậy nữa.
Đột nhiên, có một mùi hương lạ bay qua trước mũi. Ở âm phủ, tôi chưa từng ngửi thấy một mùi hương nào tuyệt diệu đến vậy, tâm trí lập tức bị cuốn theo. Khi chạy lại gần, một biển hoa như một áng mây đỏ hiện ra trước mắt.
Mùa này được người ta gọi là mùa đông, những tinh thể lóng lánh phủ trên những cành hoa đỏ kia được người ta gọi là tuyết. Mà tôi lại không biết những bông hoa đỏ kia tên là gì. Đi qua biển hoa với hương thơm kỳ lạ đó thì thấy một tiểu viện an tĩnh tọa lạc phía trong.
Tiểu Ái (Love)
Tiểu Ái (Love)
*Mở cửa*
Đột nhiên kim ấn mà Tiểu Niên lưu lại ở cổ tay tôi lóe sáng, tim tôi đập mạnh, đi vào căn phòng chính của tiểu viện, chợt nghe thấy một giọng nữ dịu dàng ấm áp.
Thiếu phụ
Thiếu phụ
À ơi à ơi, à ơi à ơi
Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa he hé, khẽ khàng nhìn vào bên trong. Một thiếu phụ ngồi trên giường đang ôm một hài nhi. Nhìn kỹ một chút, tôi cười, dung mạo này, chiếc mũi này, đôi môi này, không phải là bản sao mũm mĩm của Tiểu Niên thì là gì!
Quả là không mất chút công sức nào!
Nhưng người hiện giờ chỉ là một hài nhi, quên hết kiếp trước rồi, tôi làm thế nào để quyến rũ? Hay là tôi sẽ luôn ở bên cạnh người, bảo vệ người lớn lên, quyết không để cho bọn con gái hay con trai khác lợi dụng trong lúc người còn nhỏ.
Lão hoà thượng
Lão hoà thượng
Đồ yêu nghiệt chạy đâu!
Tiểu Ái (Love)
Tiểu Ái (Love)
*Giật mình*
Tôi vội vã bổ nhào về bên trái, mở ầm cửa ra, nhảy vọt vào trong nhà. Con dao cạo xượt qua, tôi chỉ nhìn thấy một nhúm tóc tơ trước trán nhanh chóng rơi xuống.
Ủ rũ bò ra đất, ánh mắt tôi trống rỗng nhìn vào nhúm tóc rớt nhẹ xuống đất.
Thiếu phụ
Thiếu phụ
Á
Tiếng hét kinh hoàng của người thiếu phụ chỉ khiến tôi cảm thấy thật xa xôi, còn lời dặn dò của Diêm Vương thì chỉ còn ẩn hiện như mây trôi, càng không còn tác dụng.
Tôi bật người dậy, linh lực dồn lại trong lòng bàn tay, đem theo âm khí ngàn năm ở Vong Xuyên ra tát cho lão hòa thượng một cái, cú tát này có thể khiến cho lão phọt óc, nhưng tiếng gào của hài nhi đột nhiên làm lý trí tôi sực tỉnh.
Cú đánh chệch sang bên cạnh, đập vào thanh xà trên cửa, làm cho cả gian nhà gỗ rung lên ba hồi.
Lão trọc kia dường như bị cái tát của tôi làm cho khiếp sợ, mãi một hồi mới định thần lại. Lão ta nhìn tôi, lại nhìn Tiểu Niên mũm mĩm, đột nhiên nói với người thiếu phụ sắc mặt đang đầy sự kinh hoàng.
Lão hoà thượng
Lão hoà thượng
Ấn đường có nốt ruồi son, con của chị là người không lành, sinh ra đã triệu loại yêu nghiệt này đến, sau này sẽ khắc tất cả những người thân thiết!
Thiếu phụ
Thiếu phụ
*Sợ hãi*
Tiểu Ái (Love)
Tiểu Ái (Love)
*Hét to* Lão trọc đừng có nói xằng!
Mọi người trong nhân gian đều tin lời tiên đoán của những hòa thượng đạo sĩ, lão ta nói như vậy, quả thật sẽ hủy hoại cả cuộc đời Tiểu Niên.
Lão hoà thượng
Lão hoà thượng
Hừ! Yêu nghiệt, vừa rồi ngươi nhân lúc ta không kịp chuẩn bị đã đánh lén, lần này lão tăng nhất định sẽ cho ngươi biết tay!
Con dao cạo trong tay lão hòa thượng sáng lóe lên, hóa thành một cây thiền trượng, hướng thẳng về phía tôi, đạo hạnh của lão hòa thượng này không cao, nhưng ánh Phật quang trên gậy thiền trượng khiến cho tôi không dám nhìn thẳng.
Âm ty địa phủ sợ nhất chính là thánh quang của Phật Tổ Tây Phương. Tôi chống đỡ không nổi, liên tiếp thoái lui.
Tôi vốn cho rằng, tôi và lão hòa thượng kia sẽ không đánh nhau lâu. Tôi là hòn đá nên sự nhẫn nại là điểm mạnh nhất của tôi, chờ cho lão hòa thượng này mệt tự rút lui, tôi sẽ trở lại ở bên Tiểu Niên, chờ người lớn lên là tốt nhất.
Nhưng cái lão hòa thượng ở chốn nhân gian này lại kiên trì hơn tôi tưởng rất nhiều lần, lão ta coi việc diệt yêu trừ ma là sứ mệnh cả đời. Và có lẽ tôi là yêu quái lợi hại nhất mà lão ta từng gặp, cho nên lão ta coi việc diệt trừ tôi là nhiệm vụ trừ ma hộ đạo cao nhất trong cuộc đời lão ta.
Cuộc chiến giữa tôi và lão ta diễn ra ở chốn nhân gian tròn chín năm trời.
Chín năm!
Sau cùng không phải là lão ta từ bỏ việc giết tôi, mà là hai người anh em Hắc Bạch Vô Thường của tôi đã đến ngoắc linh hồn của lão ta đi…
Lúc nhìn thấy người quen, tôi đang trốn trong núi sâu, trốn đến mức khốn đốn thê thảm. Nhìn bọn họ đến ngoắc linh hồn của lão trọc đi, tôi mừng đến mức ôm lấy hai cái lưỡi dài của họ mà khóc dầm dề.
Tiểu Ái (Love)
Tiểu Ái (Love)
*Nắm vai*
Tiểu Ái (Love)
Tiểu Ái (Love)
Hai huynh.. *trầm mặt*
Tiểu Ái (Love)
Tiểu Ái (Love)
Nhất định phải nói với Mạnh Bà, múc cho lão hòa thượng này nhiều canh một chút, làm cho lão ta kiếp sau trở thành kẻ si đần ngốc nghếch, một đời đau khổ thê lương!
Hắc Vô Thường
Hắc Vô Thường
… *Nhìn Tiểu Bạch*
Bạch Vô Thường
Bạch Vô Thường
*Méo mặt nhìn Tiểu Hắc*
————
Hot

Comments

Love is everyone's princess

Love is everyone's princess

=))) Oan ức không nói nên lời

2025-05-23

1

Toàn bộ
Chapter
1 Thông báo
2 Chương 1. Muốn quyến rũ người
3 Chương 2. Phải đến nhân gian
4 Chương 3. Kiếp thứ nhất
5 Chương 4. Gọi tiếng nương tử nghe xem nào
6 Chương 5. Tìm phu quân
7 Chương 6. Ngoài Tiểu Ái, không ai xứng với ta
8 Chương 7. Sợ nàng bị ức hiếp
9 Chương 8. Tiểu Niên, một đời trường an
10 Chương 9. Không còn nữa
11 Chương 10. Không muốn nàng trở thành kiếp số
12 Chương 11. Ngài đang bảo vệ ngươi
13 Chương 12. Kiếp thứ hai
14 Chương 13. Bị nhốt
15 Chương 14. Thiên Toả tháp sụp rồi
16 Chương 15. Có lẽ là tình kiếp thật
17 Chương 16. Muốn làm gì
18 Chương 17. Hẳn đã từng quen biết?
19 Chương 18. Sư phụ
20 Chương 19. Thật không thể thích nổi
21 Chương 20. Có thể gọi tên em không?
22 Chương 21. Rất tức giận
23 Chương 22. Kiếp thứ ba
24 Chương 23. Duyên phận thôi
25 Chương 24. Đáng ghét
26 Chương 25. Hoạ
27 Chương 26. Không thể trốn
28 Chương 27. Được cứu
29 Chương 28. Gặp lại
30 Chương 29. Rốt cuộc là gì?
31 Chương 30. Nhất định không rời xa
32 Chương 31. Không đổi
33 Chương 32. Chịu tội
34 Chương 33. Lấy
35 Ngoại truyện 1. Yêu mà phải biệt ly
36 Ngoại truyện 2. Đời đời kiếp kiếp
37 Ngoại truyện 3. Cái chết của Ti Mệnh Tinh Quân
38 Ngoại truyện 3(2). Giữ chức thay Ti Mệnh
Chapter

Updated 38 Episodes

1
Thông báo
2
Chương 1. Muốn quyến rũ người
3
Chương 2. Phải đến nhân gian
4
Chương 3. Kiếp thứ nhất
5
Chương 4. Gọi tiếng nương tử nghe xem nào
6
Chương 5. Tìm phu quân
7
Chương 6. Ngoài Tiểu Ái, không ai xứng với ta
8
Chương 7. Sợ nàng bị ức hiếp
9
Chương 8. Tiểu Niên, một đời trường an
10
Chương 9. Không còn nữa
11
Chương 10. Không muốn nàng trở thành kiếp số
12
Chương 11. Ngài đang bảo vệ ngươi
13
Chương 12. Kiếp thứ hai
14
Chương 13. Bị nhốt
15
Chương 14. Thiên Toả tháp sụp rồi
16
Chương 15. Có lẽ là tình kiếp thật
17
Chương 16. Muốn làm gì
18
Chương 17. Hẳn đã từng quen biết?
19
Chương 18. Sư phụ
20
Chương 19. Thật không thể thích nổi
21
Chương 20. Có thể gọi tên em không?
22
Chương 21. Rất tức giận
23
Chương 22. Kiếp thứ ba
24
Chương 23. Duyên phận thôi
25
Chương 24. Đáng ghét
26
Chương 25. Hoạ
27
Chương 26. Không thể trốn
28
Chương 27. Được cứu
29
Chương 28. Gặp lại
30
Chương 29. Rốt cuộc là gì?
31
Chương 30. Nhất định không rời xa
32
Chương 31. Không đổi
33
Chương 32. Chịu tội
34
Chương 33. Lấy
35
Ngoại truyện 1. Yêu mà phải biệt ly
36
Ngoại truyện 2. Đời đời kiếp kiếp
37
Ngoại truyện 3. Cái chết của Ti Mệnh Tinh Quân
38
Ngoại truyện 3(2). Giữ chức thay Ti Mệnh

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play