[MilkLove] Tam Kiếp Nhân Sinh
Chương 4. Gọi tiếng nương tử nghe xem nào
Xử lý xong lão hòa thượng, tôi chỉnh trang lại dung nhan chín năm trời chưa chỉnh trang lại của mình, vượt qua núi sông ngàn dặm mới tìm thấy tiểu viện mà tôi gặp Tiểu Niên lúc đầu.
Trải qua chín năm ở nhân gian, tôi đã biết loài hoa đỏ có mùi hương kỳ lạ kia gọi là hoa lily.
Nhưng tôi lại không hề biết, thời gian chín năm lại có thể biến rừng lily mỹ lệ diệu kỳ trở nên héo khô lụi tàn.
Tôi chầm chậm bước đến gần tiểu viện, kim ấn ở cổ tay tôi lại lóe sáng lên. Ở ngoài cửa viện tôi đã nhìn thấy một đứa trẻ lem luốc cầm cây chổi cao hơn nó rất nhiều, đang quét cái sân hoang vắng. Âm thanh xào xạc nghe thật thê lương.
Tiểu Niên lúc nhỏ
*Xoay đầu nhìn*
Tôi nhìn thấy đôi mắt trong vắt và nốt ruồi ở bên chiếc má phính, lòng thắt lại, tay run run, kẹo mua cho Tiểu Niên rơi xuống đất.
Tiểu Niên lúc nhỏ
Cô là ai?
Tôi ngồi xuống ngang tầm nhìn ngắm, kiếp này Tiểu Niên đầu thai thành một tiểu nam tử.
Tiểu Ái (Love)
Ta tên là Tiểu Ái, ta đến để quyến rũ cậu
Tiểu Ái (Love)
*Dùng tay áo lau vết bẩn trên mặt*
Tiểu Niên lúc nhỏ
*Nhìn chằm chằm*
Tôi nhìn quần áo rách rưới cậu mặc và những vết thương xanh tím trên cổ trên tay cậu, rồi nhớ lại dáng vẻ của mẹ cậu chín năm về trước không hề giống như một kẻ bần hàn rách rưới, sao lại để Tiểu Niên ra nông nỗi này.
Tiểu Ái (Love)
Mẹ của cậu đâu?
Tiểu Niên lúc nhỏ
Chết rồi
Tiểu Ái (Love)
*Ngớ người*
Người phàm không phải vẫn thường để ý đến việc sinh tử sao? Còn với cậu… Có lẽ là cậu còn quá nhỏ, nên chưa hiểu được những việc sinh tử trong đời. Tôi chỉ có thể lý giải như vậy mà thôi.
Tiểu Ái (Love)
Nếu mẹ cậu đã qua đời, vậy thì việc của cậu đều do cậu tự làm chủ, cậu nhớ là bắt đầu từ hôm nay có thể xem như ta đã quyến rũ cậu rồi
Nói chuyện với một đứa trẻ thật là khó khăn, hơn nữa đứa trẻ này lại là một đứa trẻ có chút lầm lý ít nói.
Tiểu Ái (Love)
Nói cách khác, bắt đầu từ hôm nay ta chính là nương tử của cậu, theo quy định của người trần, ta chính là con dâu nuôi từ nhỏ của nhà cậu.
Tiểu Ái (Love)
Nhưng việc này không quan trọng. Quan trọng là từ sau có ta ở đây, không ai có thể bắt nạt cậu nữa
Tiểu Niên lúc nhỏ
*Mắt sáng rực*
Tiểu Ái (Love)
*Xoa đầu* Cậu thử gọi tiếng nương tử ta nghe xem nào
Tiểu Niên lúc nhỏ
*Im lặng*
Tiểu Ái (Love)
Là nương tử!
Tiểu Ái (Love)
Được rồi =_=
Tiểu Ái (Love)
Thế gọi là Tiểu Ái vậy
Tôi nhớ mãi ngày hôm đó, cậu đã nhiều lần gọi tên tôi, mỗi lần đều gọi đến khi tôi phải trả lời mới thôi. Mãi về sau, tôi mới biết nguyên nhân cậu làm vậy là vì từng có một lần, cậu cũng gọi tên mẹ mình nhiều lần như vậy nhưng không hề nhận được bất cứ một lời đáp nào.
Tiểu Niên vốn là chiến thần trên thiên đình, mặc dù hiện giờ ngài đang xuống trần lịch kiếp, làm một người thường, nhưng cũng cần phải làm một người trần biết lễ nghĩa, ôn hòa nho nhã, vì vậy tôi liền quyết định đưa cậu đến học ở thư viện.
[Thư viện là một hình thức tổ chức giáo dục ở địa phương, xuất hiện vào thời Đường, phát triển ở thời Tống, lúc đầu chỉ do người dân tự thành lập, sau có sự tham gia của triều đình.]
Cách chỗ chúng tôi không xa có một thị trấn nhỏ, trong trấn chỉ có một thư viện. Các phu tử trong thư viện biết Tiểu Niên hồi nhỏ từng bị một lão hòa thượng tiên đoán cậu sẽ khắc tất cả những người gần gũi với mình nên không bằng lòng thu nhận.
Tôi bảo Tiểu Niên ôm một đĩnh vàng Nguyên Bảo lượn một vòng quanh thư viện, cuối cùng các phu tử cũng đồng ý nhận cậu.
Tiểu Ái (Love)
*Búi tóc cho cậu*
Tiểu Niên lúc nhỏ
*Lo lắng*
Tiểu Ái (Love)
Cậu phải sống ở nhân thế này mấy chục năm, thời gian này không dài, ta sẽ bảo vệ cậu bình an cả đời. Nhưng ta hy vọng cậu sẽ trở thành một người có trách nhiệm, sống một cuộc đời hoành tráng.
Tiểu Ái (Love)
Đi học là bắt buộc. Vào thư viện rồi nghe lời các phu tử, mặc dù họ không phải là thánh nhân, nhưng trước mặt học trò dù sao cũng tỏ ra đạo mạo. Cố gắng học nhé!
Tiểu Niên lúc nhỏ
*Gật đầu*
Buổi tối cậu trở về, trên mặt lại bị thương, một vết đỏ một vết xanh.
Tiểu Ái (Love)
Bị bắt nạt à?
Tiểu Niên lúc nhỏ
*Gật đầu*
Tiểu Ái (Love)
Có đánh trả không?
Tiểu Niên lúc nhỏ
*Lắc đầu*
Tiểu Ái (Love)
*Chăm sóc vết thương*
Tiểu Ái (Love)
Kẻ bắt nạt cậu sống ở đâu?
Thằng mập Vương là con trai của một địa chủ trong trấn, nhà nó giàu có, hậu viện cũng khá lớn. Thấy vậy tôi vô cùng thích thú. Sau khi châm một mồi lửa ở trong phòng chứa củi nhà nó, vừa hay gặp một trận gió nam thổi tới làm cho ngọn lửa này bùng lên. Cả một vùng trời được ánh lửa chiếu sáng rực.
Tôi thấy đó là một cảnh vô cùng hoành tráng, liền dắt Tiểu Niên đi đến một nơi có tầm nhìn đẹp, chỉ ngọn lửa ngợp trời nhà thằng mập Vương.
Tiểu Ái (Love)
Cười cho đã đi
Tiểu Niên lúc nhỏ
*Trầm mặc*
Tiểu Niên lúc nhỏ
Tiểu Ái, phu tử nói phải lấy đức báo oán
Tiểu Ái (Love)
Tiểu Niên, cậu phải học cách phân biệt. Phu tử nói câu này rõ ràng là nói dóc, lừa gạt cậu. Nghe là được rồi, không được coi là thật
Tiểu Niên lúc nhỏ
… Ha..ha.ha
Thời gian ở nhân thế trôi qua thật nhanh, nháy mắt, Tiểu Niên đã hai mươi tuổi.
Dưới sự dày công giáo dục của tôi, không có gì ngạc nhiên khi Tiểu Niên trở thành một quân tử dịu dàng như ngọc. Dáng vẻ thân hình của cậu so với lúc tôi nhìn thấy ở địa phủ không khác là bao. Dáng vẻ của người trời như thế này cực kỳ hiếm gặp ở nhân thế. Tiểu Niên lại thông tuệ phi thường nên nổi danh khắp vùng này.
Tuy nhiên, “Heo sợ lớn nhanh, người sợ nổi danh”, câu tục ngữ này có thể lưu truyền lâu như vậy, tất có lý của nó.
Trong một buổi sớm đẹp trời gió mát, tôi nằm nghiêng trên giường đọc quyển sách mới ra, đó là một vở kịch tình cảm hành động về tài tử giai nhân sau khi trải qua bao khó khăn hoạn nạn.
Tôi đang xem đến chỗ kịch tính, Tiểu Niên từ phía ngoài bước vào. Chàng nhặt hai chiếc áo mà tôi tiện tay vứt trên đất, đặt lại ngay ngắn, rót cho tôi cốc nước.
Tiểu Niên trưởng thành
Suốt ngày nằm ở trong phòng cũng không tốt, Tiểu Ái cũng phải ra ngoài sưởi nắng đi
Tôi đón lấy chiếc cốc, đôi mắt vẫn không rời quyển sách, nói lấy lệ.
Tiểu Ái (Love)
Mặt trời đối với em giống như thuốc độc, chả có chút tác dụng gì đối với thân thể em
Tiểu Niên trưởng thành
Sáng nay tuyết rơi, hoa lily trong sân đang độ đẹp, đi ngắm hoa một chút đi mà
Tôi nhìn chàng, thấy tia hy vọng sáng lên lấp lánh trong mắt chàng, tôi đặt cuốn sách đang đến đoạn ứ ứ á á xuống.
Tiểu Ái (Love)
Được rồi, đi dạo cùng chàng
Tiểu Niên trưởng thành
*Mỉm cười*
Tôi nắm chặt tay chàng từng bước, từng bước đi dạo trong rừng lily. Chàng không hề gạt tôi, hôm nay hoa nở thật sự rất đẹp.
Tiểu Ái (Love)
Tiểu Niên, chàng biết em thích nhất cảnh sắc lily đỏ tỏa hương trong tuyết trắng lấp lánh, nhưng chàng có biết vì sao không?
Tiểu Niên trưởng thành
*Nghĩ một hồi*
Tiểu Niên trưởng thành
Chắc vì tính khí của Tiểu Ái và loài hoa này rất giống nhau
Tôi đột nhiên dừng bước, nhìn chằm chằm vào mắt chàng lắc lắc đầu, chỉ cười mà không nói gì.
Chàng tuy không hiểu nhưng cũng để mặc cho tôi nhìn, gương mặt dần dần lộ ra nét cười.
Tiểu Niên trưởng thành
Tiểu Ái thích nhìn ta?
Tôi dùng tay đo khoảng cách đỉnh đầu của chàng và tôi, chàng đã cao hơn tôi tròn một cái đầu, tôi nghiêng đầu suy nghĩ một lát.
Tiểu Ái (Love)
Tiểu Niên, gọi tiếng nương tử nghe xem nào
Tiểu Niên trưởng thành
*Tai đỏ bừng*
Tiểu Ái (Love)
Chàng sắp thành niên rồi, em nghĩ người vợ nuôi từ nhỏ đây cũng nên được lên chức. Chàng chọn ngày lấy em luôn đi
Sắc đỏ từ tai chàng lan đến tận hai má, yết hầu khẽ động đậy, sau một lúc lâu mắt chàng thoáng vẻ giận dỗi.
Tiểu Niên trưởng thành
Tiểu Ái, nàng, nàng lúc nào cũng…
Chàng còn chưa nói hết, tôi chợt thấy phía ngoài rừng lily có tiếng người.
Comments
Love is everyone's princess
Đọc quài z?
2025-05-23
1