[ Tokyo Revengers ] Đi Qua Cơn Bão
Chương 02. Gánh vác gia đình
Haitani Ran
Rin, có thiệp cưới gửi đến này.
Haitani Ran đứng trước cửa phòng em trai, giơ chiếc thiệp màu trắng tinh khôi được trang trí hoa văn cầu kỳ lên trước mắt. Khi cánh cửa vừa mở ra, một làn hương ngọt ngào nồng nặc xộc vào mũi anh.
Rindou ngồi bệt dưới sàn, lưng tựa vào mép giường. Khi cậu ngước mắt lên, đôi mắt thâm quầng và gương mặt hốc hác đến mức Ran phải nhíu mày.
Haitani Rindou
Thiệp cưới của Yumie à…
Giọng Rindou khàn đặc, không rõ là vì vừa thức dậy hay vì đã khóc quá nhiều.
Ran thở dài, ném tấm thiệp lên bàn rồi khoanh tay dựa vào khung cửa. Cả cái khu phố này bé như cái lỗ mũi, chuyện Rindou và Yumie yêu nhau ai chẳng biết. Cũng như chuyện Yumie bỏ em trai anh để cưới một người đàn ông giàu có, cả xóm cũng bàn tán không ngớt.
Đã ba tuần từ ngày Yumie nói lời chia tay, Rindou chưa từng một lần ra khỏi nhà. Cậu chỉ giam mình trong căn phòng này, chẳng buồn ăn uống, chẳng buồn nói chuyện với ai. Mỗi lần Ran đi ngang qua phòng vào buổi đêm, anh đều nghe thấy những tiếng nức nở bị cố nén lại, như thể Rindou không muốn ai biết mình đang đau đến thế nào.
Haitani Ran
Nó bỏ mày nhẫn tâm thế, thay vì ngồi đây khóc lóc thì mày nên làm gì đó đi chứ.
Ran nhún vai, giọng đầy bông đùa.
Haitani Ran
Ví dụ như…báo thù người yêu cũ chẳng hạn?
Anh bật cười. Có lẽ dạo này anh xem mấy bộ phim ngôn tình Trung Quốc nhiều quá nên đầu óc mới nghĩ ra cái kịch bản cliché này.
Nhưng trái ngược với vẻ trêu đùa của Ran, Rindou chỉ lặng lẽ rúc mình vào góc tường, hai tay ôm lấy chân, gục đầu lên đầu gối.
Haitani Rindou
Em thương Yumie còn không hết, làm sao có thể nghĩ đến chuyện đó chứ…
Giọng cậu nhỏ đến mức gần như hòa tan vào khoảng không, như một lời thủ thỉ đau đớn chỉ nói cho chính mình nghe.
Rindou đứng trước gương, lặng lẽ nhìn chính mình.
Bộ vest trên người vừa vặn, mái tóc đã được chải chuốt gọn gàng, nhưng đôi mắt cậu vẫn sâu thẳm như những ngày qua, đôi mắt của một kẻ đã đánh mất tất cả.
Cậu không muốn đến đám cưới này.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh Yumie khoác tay một người đàn ông khác, đứng trên lễ đường, trao nhau nụ hôn trước sự chứng kiến của hàng trăm vị khách, trái tim cậu như bị bóp nghẹt.
Nhưng cậu vẫn phải đi. Vì hôm nay, Yumie sẽ là cô dâu. Đời người con gái, chỉ nên có một lần khoác lên mình chiếc váy cưới trắng tinh, đẹp nhất, rạng rỡ nhất. Cậu muốn đến đó, để ngắm nhìn em lần cuối. Để khắc ghi khoảnh khắc này vào tim.
Rindou bước xuống xe, đôi chân có phần chậm chạp như thể mỗi bước đi đều nặng nề đến khó tả. Khuôn viên khách sạn sang trọng được trang trí lộng lẫy với hàng ngàn bông hoa trắng, những dây đèn lấp lánh vắt ngang qua từng tán cây, lung linh đến mức làm người ta lóa mắt.
Khách khứa ra vào tấp nập, ai nấy đều ăn mặc chỉnh tề, trên tay cầm ly rượu vang, miệng cười nói vui vẻ. Đây là một ngày trọng đại, là một hôn lễ xa hoa mà mọi cô gái đều ao ước.
Rindou đứng lặng giữa sảnh, ánh mắt mơ hồ lướt qua từng khuôn mặt xa lạ, cho đến khi ánh nhìn dừng lại ở một góc sân khấu.
Khoác lên mình chiếc váy cưới trắng tinh khôi, cô ấy đẹp đến nao lòng. Mái tóc dài được búi gọn, để lộ phần cổ thanh thoát. Lớp trang điểm nhẹ nhàng làm tôn lên từng đường nét hoàn hảo trên gương mặt.
Sau đó, cậu quay lưng, từng bước rời khỏi sảnh cưới. Cậu đến đây chỉ để nhìn thấy cô lần cuối. Chỉ vậy thôi.
Cậu khựng lại giữa hành lang vắng, đôi mắt đỏ hoe, khóe miệng run rẩy.
Haitani Rindou
Rõ ràng mình đẹp trai hơn, trẻ hơn tên chú rể đó mà?
Giọng cậu nhỏ xíu, đầy uất ức. Cậu dụi mắt, cố gắng xóa đi sự ươn ướt vừa đọng lại nơi khóe mi.
Nhà cậu cũng chẳng phải quá tệ. Nếu không giàu có như người đàn ông kia, cậu vẫn có thể cố gắng mà. Nếu Yumie muốn một cuộc sống ấm no, cậu có thể làm tất cả vì cô ấy.
Nhân Vật Phụ
Cô dâu trong đó thực sự cưới một người đàn ông bằng tuổi cha mình sao?
Lời nói vô tình của ai đó vọng lại từ góc hành lang.
Rindou khựng chân. Cậu thoáng ngẩng đầu lên, nhìn về phía hai nữ nhân viên đang trò chuyện vừa đi ngang qua.
Nhân Vật Phụ
Chắc vì tiền. Nghe bảo là do bố mẹ sắp đặt hôn nhân
Nhân Vật Phụ
Cũng khổ ha? Gánh vác cả gia đình trên lưng luôn mà.
Nhân Vật Phụ
Haha! Khổ như thế tôi cũng muốn! Cưới chồng giàu mà khổ kiểu gì tôi cũng chịu hết!
Bọn họ bật cười, giọng điệu nửa đùa nửa thật, không hề để ý đến Rindou đang đứng gần đó.
Haitani Rindou
Gánh vác cả gia đình trên lưng…?
Comments