Gió đưa tơ lòng

Trời xám xịt như muốn đổ cơn mưa, gió lạnh lùa qua hành lang dài của trường CR. Nguyễn Quang Anh kéo chặt áo khoác, bước nhanh xuống cầu thang, định ra về thì bất ngờ bị một bàn tay mạnh mẽ kéo giật lại
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh
Giọng nói trầm khàn vang lên ngay sát bên tai, mang theo hơi thở nóng rực. Quang Anh giật mình quay đầu, chạm phải đôi mắt sâu thẳm của Hoàng Đức Duy.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
BỎ RA!
Duy không buông. Cậu siết chặt cổ tay Quang Anh, ánh mắt tối lại
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
anh đang trốn em?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//nhíu mày//TRÁNH ĐƯỜNG?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
không
lạnh lùng. Kiên định
Quang Anh hít sâu một hơi, cố kìm chế lại cơn bực bội
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
chúng ta chẳng còn gì để nói cả
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Duy tiến gần hơn, buộc Quang Anh phải lùi lại đến khi lưng cậu chạm vào tường. Khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài phân, hơi thở quấn lấy nhau
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//cau mày//em làm gì vậy?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//nhìn sâu vào mắt Quang Anh//anh không nhớ gì thật sao?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//bối rối//nhớ cái gì?
Duy im lặng, ánh mắt tối sầm, đau đớn lẫn kiên quyết. Cậu chậm rãi đưa tay chạm vào gò má Quang Anh, đầu ngón tay lạnh buốt nhưng lòng bàn tay lại nóng rực
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//thì thầm//kiếp trước, anh đã chết trong vòng tay em
Quang Anh sững sờ. Lồng ngực đột nhiên thắt lại, một cơn đau nhói lan ra khắp cơ thể. Cậu không hiểu. Không muốn hiểu
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//rít qua kẽ răng//em bị điên à?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//cười nhạt//vậy tại sao khi nhìn thấy em, tim anh lại nhói?
không thể phản bác
anh tự hỏi rằng, sao nhóc này lại có thể nắm bắt trạng thái của anh nhanh như vậy?
Quang Anh lập tức đẩy mạnh Duy ra, hô hấp rối loạn
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//giận dữ//Đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa! Chúng ta không quen biết, không có kiếp trước gì ở đây hết! Em đừng có bám theo tôi nữa!
Duy khựng lại, bàn tay bất giác siết chặt. Cậu nhìn Quang Anh thật lâu, đáy mắt dâng lên từng đợt sóng ngầm cuồn cuộn
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//giọng khàn đi//Anh thật sự... không nhớ gì sao?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//lạnh lùng quay đi//không nhớ, cũng không muốn nhớ!
Lời nói như nhát dao sắc lạnh, cắt vào lòng Duy đến bật máu. Cậu cười khẽ, nhưng trong mắt lại chẳng có chút vui vẻ nào.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//thấp giọng//anh trốn cũng không thoát đâu
Quang Anh không trả lời, chỉ siết chặt nắm tay, bước nhanh rời đi. Nhưng ngay khi cậu xoay lưng, Duy đã kéo mạnh cậu trở lại, ôm chặt vào lòng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//hoảng loạn, giãy giụa//buông ra! Em-
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//ghì chặt hơn, giọng trầm bên tai//nếu anh không nhớ, vậy để em giúp anh nhớ lại
Hơi thở nóng bỏng phủ xuống, mang theo đau thương lẫn cố chấp. Quang Anh cắn chặt môi, tim đập loạn nhịp, nhưng trong đầu chỉ có một ý niệm—chạy trốn.
gió vẫn thổi, nhưng không thể cuốn đi sự căng thẳng giữa hai người
Quang Anh cắn chặt răng, hai tay cố đẩy Duy ra, nhưng vòng tay đối phương chẳng hề buông lỏng. Hơi thở nóng bỏng phả xuống gáy khiến cậu cứng đờ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
buông tôi ra, em đang làm cái trò gì vậy?
Duy không đáp, chỉ siết chặt hơn, như thể sợ nếu buông tay, người trong lòng sẽ biến mất
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//thì thầm//Anh không nhớ gì cả, nhưng tim anh vẫn phản ứng với em, đúng không?
Quang Anh khựng lại. Trong khoảnh khắc đó, có thứ gì đó rất xa xăm vang vọng trong đầu cậu—một giọng nói, một cảm giác đau đớn đến tận tâm can. Nhưng cậu lập tức gạt bỏ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//gằn giọng//đừng có nói linh tinh nữa! Em chỉ là một thằng nhóc mới gặp tôi chưa bao lâu, đừng có bày ra cái điệu bộ như đã quen biết cả đời!
Duy cười khẽ nhưng không có chút gì là vui vẻ
mà là sự chua xót
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
anh nói đúng, kiếp này em chỉ mới gặp anh chưa bao lâu. Nhưng kiếp trước...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//ánh mắt sâu thẳm//em đã nhìn anh chết trong tay mình
Câu nói đó như một đòn giáng mạnh vào tâm trí Quang Anh. Cậu chấn động, nhưng lập tức siết chặt tay thành nắm đấm
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//lạnh lùng//tôi không muốn nghe mấy thứ vớ vẩn này
Duy vẫn không buông
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//hơi nghiêng đầu, giọng trầm thấp//anh không tin, cũng được. Nhưng đừng nói là anh không cảm thấy gì. Mỗi lần nhìn thấy em, tim anh không đau sao?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//cười nhạt//tim tôi đau? Chắc tôi bị bệnh tim mất rồi
Duy nhìn anh chằm chằm, ánh mắt như muốn xuyên thấu tất cả
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//rất khẽ//anh có biết... em đã chờ anh bao lâu không?
Quang Anh cảm giác hơi thở mình khựng lại trong thoáng chốc. Có thứ gì đó rất sâu trong tiềm thức cậu đang rung lên dữ dội, như một cánh cửa sắp bị mở ra. Nhưng cậu không muốn
Cậu không muốn dính dáng đến Hoàng Đức Duy. Không muốn hiểu, không muốn nhớ.
Vì thế, cậu làm điều duy nhất mình có thể làm lúc này—tàn nhẫn đẩy cậu ta ra
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//giọng lạnh băng//tôi không phải người mà em chờ
Duy loạng choạng lùi một bước. Quang Anh nhìn thấy trong mắt cậu ta một thoáng đau đớn, nhưng nhanh chóng bị kìm nén lại.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//cười mỉa//em nhận nhầm người rồi, Hoàng Đức Duy
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
đừng làm phiền tôi nữa
nói xong, anh quay lưng rời đi, không ngoảnh lại
Duy đứng lặng lúc lâu, bàn tay vẫn đang còn dư âm hơi ấm từ cái ôm dành cho Quang Anh. Em siết chặt nó, ánh mắt trầm xuống
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//thì thầm như tự nhủ//anh có thể trốn bây giờ, nhưng anh nghĩ anh trốn được bao lâu?
em không tin rằng Quang Anh thật sự... đã quên tất cả?
_____
biết lý do vì sao lại như vậy không?
trở lại hôm qua, sau khi Quang Anh nhìn thấy vết sẹo của Duy
anh đã mơ thấy giấc mơ kì lạ
trong mơ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//mở mắt//đâu đây?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//nhìn nhìn tay//
đôi bàn tay của anh phát sáng và trong suốt, dường như có thể nhìn xuyên qua
anh giống như thể... một linh hồn
bỗng nhiên
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//bị cái gì đó bắn vào chân//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
cái gì vậy?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//nhìn xuống//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
hả!?
là máu!?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
m-máu? Của ai thế?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//nhìn lên//
cảnh tượng trước mắt làm anh sốc
một người máu chảy be bét ngang cổ tay
đang ôm một người nằm trên vũng máu
mùi máu tanh tưởi xộc vào mũi, cảnh tưởng kinh dị đéo chịu được
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
a-ai thế?
cậu út-Hoàng Đức Duy
cậu út-Hoàng Đức Duy
//ôm chặt//cậu... cậu yêu em lắm.. để cậu đi với em nhé? Quang Anh?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//ôm đầu//áa
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
cái gì vậy? Đây là đâu?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đừng! Đừng chết mà, hai người cố lên, tôi đưa hai người đi viện!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//dơ tay định chộp lấy//
nhưng, tay anh lại xuyên qua hai người
cậu út-Hoàng Đức Duy
cậu út-Hoàng Đức Duy
dù có qua bao nhiêu kiếp... cậu chỉ yêu mình em thôi...
cậu út-Hoàng Đức Duy
cậu út-Hoàng Đức Duy
cậu yêu em, Quang Anh... mãi mãi... một mình em....
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
tên mình?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
tên mình//run rẩy//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//khuỵu xuống//
???
???
//bịt mắt anh lại//đừng nhìn nữa
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//!?//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
ai!?
???
???
kiếp này em sẽ trả, anh đừng nhìn nữa
giọng nói này, sao quen quá... Nhưng anh lại chẳng nhớ là ai cả
một cảm giác bóp nghẹt đang trực trào trong anh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//đau đớn ôm lấy tim//hự... đau quá
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
áaaaa
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//khó khăn thở gấp//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//bật dậy//
hóa ra chỉ là mơ
mơ, mà cảm giác nó thật quá vậy?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//mồ hôi nhễ nhại//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
mình vừa mơ thấy cái gì vậy..?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//nhìn xuống bàn tay//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
có lẽ, mình thật sự đã từng nhìn thấy người thanh niên rạch tay đó
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
nhưng là ai chứ? Cảm giác cứ mờ mờ nhưng lại quen quen
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//nằm xuống//thôi kệ, mai rồi tính tiếp
sáng hôm sau
trên hành lang
Phạm Lưu Tuấn Tài
Phạm Lưu Tuấn Tài
//khoác vai Duy//sao? Mày với cậu ta thế nào rồi?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
vẫn chưa thấy tiến triển lắm, em ấy khó đổ quá
Phạm Lưu Tuấn Tài
Phạm Lưu Tuấn Tài
kiếp trước cậu ta dễ đổ bao nhiêu
Phạm Lưu Tuấn Tài
Phạm Lưu Tuấn Tài
kiếp này lại khó đổ bấy nhiêu
Phạm Lưu Tuấn Tài
Phạm Lưu Tuấn Tài
còn mày kiếp trước đến kiếp này vẫn thế
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
bởi vì tao yêu em ấy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
dù là Cậu Út hay một thằng học sinh lớp 10 thì tao vẫn yêu em ấy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
mà mày với An như nào rồi?
Phạm Lưu Tuấn Tài
Phạm Lưu Tuấn Tài
//nhún vai//vẫn đang làm bạn thôi
Phạm Lưu Tuấn Tài
Phạm Lưu Tuấn Tài
kiếp trước... An bị ám sát, tao không muốn kiếp này lặp lại
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng tao vẫn chưa tin là mày từ chối uống canh Mạnh Bà như tao đấy
Phạm Lưu Tuấn Tài
Phạm Lưu Tuấn Tài
tao không uống để tìm kiếp này tao tìm An
Phạm Lưu Tuấn Tài
Phạm Lưu Tuấn Tài
cũng như mày thôi, mày chả từ chối uống để không quên Quang Anh còn gì?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//nhìn xa xăm//Tài, mày có nghĩ... kiếp này chúng ta có thể thay đổi kết cục của kiếp trước không?
Phạm Lưu Tuấn Tài
Phạm Lưu Tuấn Tài
biến điều không thể thành có thể đi
Phạm Lưu Tuấn Tài
Phạm Lưu Tuấn Tài
cả tao với mày
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//...//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
ừm
(Tài với Duy là bạn thân từ kiếp trước đến kiếp này)
Đặng Thành An
Đặng Thành An
ê? Sao nay trông mày nhợt nhạt vậy Quang Anh?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//vừa đi vừa bần thần//
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Quang Anh?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
NGUYỄN QUANG ANH
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//giật mình//h-hả?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
sao vậy?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
à, không có gì đâu
Đặng Thành An
Đặng Thành An
ổn không vậy mày?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
không sao, tao ổn m-
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//thấy Duy//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//quay lại//
hành động cùng lúc khiến hai người mắt chạm mắt
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
anh Quang Anh?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đức Duy?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//đi lại chỗ anh//sao nay mặt anh trông ảm đạm thế?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
anh không khỏe chỗ nào à?
Quang Anh đứng im nhìn Duy
trong đầu bỗng tâm trí rối loạn
Đức Duy bây giờ với hình ảnh cậu thiếu niên rạch tay trong giấc mơ của anh đêm hôm qua cứ chập chờn giao qua giao lại
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
anh sao thế?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//vẫn còn đang đơ//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//nắm vai//anh sao vậy? Anh ốm à?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//lo lắng//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//giật mình, hất ra//không, anh không sao
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//...//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
'em ấy sao vậy'
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
về//kéo tay An//
Đặng Thành An
Đặng Thành An
ê, ủa
Đặng Thành An
Đặng Thành An
bai 2 người nha//vẫy vẫy//
Phạm Lưu Tuấn Tài
Phạm Lưu Tuấn Tài
baiii
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//nhìn theo Quang Anh//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
sao em ấy lạ quá
Phạm Lưu Tuấn Tài
Phạm Lưu Tuấn Tài
tao cũng thấy vậy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//trầm mặc//tao làm gì sai à?
Phạm Lưu Tuấn Tài
Phạm Lưu Tuấn Tài
tao cũng không biết..
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
thôi, mày về đi
Phạm Lưu Tuấn Tài
Phạm Lưu Tuấn Tài
ừ, vào lớp đây, trống rồi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
ừm
__________
end chap 4
Hot

Comments

Ebemaingo ✨💗🎀

Ebemaingo ✨💗🎀

sao ko có mở bài gì mà chửi roii, có chuyện j t/g nói rõ coi

2025-04-06

1

Ebemaingo ✨💗🎀

Ebemaingo ✨💗🎀

ê đag cảm động mà 😭

2025-04-06

1

Phwangg

Phwangg

em yêu cầu tác giả nghim túc ạ=))

2025-04-08

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play