[W Đệ Đệ]~ VỞ KỊCH HOÀN HẢO ~
1.Tang lễ...
t/g
Ta ra truyện ms r đayyy
t/g
Mấy ngừi nhớ ủg hộ tui
Vương Dịch-cô
Một người mang dáng vẻ lạnh lùng, trông có chút đáng sợ
Cô từ thuở bé đã mất cha mẹ, tự sống bươn chải cuộc đời 1 mình, cô nắm trong tay cả kho tàng kinh nghiệm dày đặc, không có vị đắng nào chưa từng thử qua, cô điều hành một công ty lớn tại Thượng Hải, nó cũng chính là kết quả cho sự cố gắng của cô
-23t_ Chủ tịch Tập đoàn Vương Thị
Viên Nhất Kỳ-nàng
Nàng được sinh ra trong một danh gia thượng lưu, một tiểu thư đài cát có tiếng trên đất Đại Lục này
Lầm tưởng rằng cuộc sống của nàng chẳng có gì phải lo nghĩ, nhưng sự thật thì ngược lại, dù địa vị chẳng hề thấp bé nhưng nàng lại luôn nhận lại sự coi thường,cái nhìn ghê tởm bởi những người gọi là gia đình, thậm chí là bị chính cha ruột mình chối bỏ quan hệ (Viên Đại Hàn) chỉ vì nàng là một đứa con gái ,yếu ớt, mỏng manh
Nàng chịu đựng sự tủi nhục từ nhỏ đến giờ, nhưng nàng vẫn mỗi ngày cố gắng chấp nhận sự thật tàn khốc ấy
-19t
-------------------------------
Tiếng giày cao gót lách cách khẽ khàng trên nền đá lạnh, hòa vào không khí trầm mặc ,nàng bước vào với đôi mắt u ám.Khiến nơi này khi nãy còn đầy tiếng than khóc, thì giờ đây, nó im lặng đến hoang tàn
Nàng khoác lên mình chiếc váy dài chùm đến cổ chân đầy quý phái, nhưng sâu trong mắt nàng, một màu đen thẳm, đôi mắt ấy chẳng còn tí hồn, nàng bước vào giữa không gian tang tóc, mùi hương trầm lan tỏa khắp nơi.Hoá ra, hôm nay làm lễ truy điệu của mẹ nàng-người phụ nữ uy quyền, giờ chỉ còn lại di ảnh trên bàn thờ.Đồng nghĩa với việc nàng mất đi chỗ dựa cuối cùng...
Mẹ nàng vừa mới mất,chỉ vài ngày trước đây thôi,mẹ vẫn ngồi ở đây,xoa dịu nỗi uất ức cho nàng,cũng chính tại căn phòng này nhưng giờ nó lại bọc lên mình sự đau đớn đến tột cùng
Nàng hận lắm, người mà nàng phải gọi là cha, cũng là lý do mà mẹ nàng ra đi, chính ông ta đã phản bội bà,cặp kè với người phụ nữ khác đằng sau lưng bà
Mi mắt nặng trĩu ,từng giọt lệ lăn dài trên má đào,nàng quỳ xuống trước linh tọa của mẹ, nàng lặng người, nén tiếng thở dài.Khói hương vấn vít trên hương án,di ảnh bà vẫn nằm yên tĩnh trên bàn thờ
Viên Nhất Kỳ-nàng
C-Con xin lỗi...
Ngoài kia trời đổ mưa tuôn,
Nơi đây nàng khóc lệ tuôn ngập lòng.
Viên Đại Hàn-ba nàng
*ngồi một bên tĩnh lặng*
Nàng cố nuốt nước mắt,quay sang nhìn về phía ông với ánh mắt oán hận
Bất ngờ,nàng lao thẳng đến ,rút con d.ao sắc từ bên sườn váy,liên tục cố gắng tấn công nhưng không thành
Nàng trút hết tất cả sự thù hằn lên nhát da.o đầu tiên vào cổ ông,nàng nhanh chóng bị khống chế
Nàng cảm nhận được cơn đau nhói ở cổ tay khi bị siết chặt, con da.o trong tay rơi xuống đất, vang lên một âm thanh sắc lạnh giữa không gian căng thẳng. Người đàn ông trước mặt nàng—cha nàng—vẫn đứng vững, ánh mắt trầm tĩnh nhìn xuống đứa con gái vừa dốc hết hận thù vào nhát da.o đầu tiên.
Viên Đại Hàn-ba nàng
Mày nghĩ...
Viên Đại Hàn-ba nàng
Chỉ một nhát d.ao mà có thể đòi lại công bằng cho mẹ mày sao?
Giọng ông ta trầm thấp, bình thản đến đáng sợ
Viên Nhất Kỳ-nàng
Công bằng?
Viên Nhất Kỳ-nàng
N-Người như ông mà cũng dám nhắc đến hai chữ đó sao?
Viên Nhất Kỳ-nàng
Nếu không có ông
Viên Nhất Kỳ-nàng
Mẹ tôi đã không chết!
Viên Nhất Kỳ-nàng
Nếu không có ông,
Viên Nhất Kỳ-nàng
Tôi đã không phải lớn lên trong thù hận!
Từng lời nói của nàng vang lên đầy nghẹn ngào, mang theo nỗi uất hận dồn nén bấy lâu, như thể chỉ muốn hét thật to để trút hết tất cả đau đớn và căm hờn trong lòng
Viên Đại Hàn-ba nàng
Mày!*giơ tay lên định đánh nàng*
Bàn tay giơ lên lơ lửng giữa không trung, run nhẹ một chút rồi siết chặt lại. Đôi mắt ông ta tối sầm, chứa đầy giận dữ lẫn khó chịu, nhưng rồi lại hạ xuống, chậm rãi thu tay về.
Không phải vì ông ta thương xót nàng. Mà vì nơi này, giữa khói nhang nghi ngút, giữa những ánh mắt đang dõi theo, là tang lễ của bà—người vợ đã khuất mà ông ta từng phản bội.
Viên Nhất Kỳ-nàng
Sao không đánh đi?
Viên Nhất Kỳ-nàng
Chẳng phải từ trước đến nay ông vẫn luôn ghét tôi sao?
Viên Nhất Kỳ-nàng
Là đứa con mà ông không muốn có?
Nàng nhấc giọng yếu ớt, nhưng ai nghe cũng cảm thấy sự bất lực,lạnh lẽo,căm thù trong lời nói
Khuôn mặt ông ta thoáng biến sắc, nhưng rồi lại nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng.
Viên Đại Hàn-ba nàng
Câm miệng!*quát*
Nàng cười nhạt, giọng nói như lưỡi dao sắc bén cứa vào lòng người.
Viên Nhất Kỳ-nàng
Mẹ tôi chết rồi
Viên Nhất Kỳ-nàng
Ông thoả mãn chưa?
Viên Nhất Kỳ-nàng
Vì một người đàn bà khác mà khiến mẹ tôi uất ức đến chết
Viên Nhất Kỳ-nàng
Bây giờ còn muốn đánh tôi ngay trước linh cữu của bà?
Viên Nhất Kỳ-nàng
Ông có còn chút lương tâm nào không?
Viên Đại Hàn-ba nàng
Tao bảo mày câm miệng!
Ông ta quát lên, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận, nhưng lại không thể phản bác những lời nàng nói.
Ngậm hận ,nàng quay người, từng bước rời đi khỏi căn nhà này, khỏi nơi chất đầy những dối trá và tổn thương. Phía sau, tiếng kinh cầu siêu thoát vẫn vang lên đều đặn, nhưng với nàng, chẳng có gì có thể xoa dịu được nỗi đau này nữa.
t/g
Nên cui tặg mn một chap
t/g
Dù đag thi mà vẫn cố đăg đấy
t/g
Happy Birthday YuanYiqi🥳
Comments
永远爱袁一琪❤💙
bằng 1 cách thần Kỳ nào đó tôi đọc thành Viêm Đại Tràng🤡
2025-05-22
0
mê Kha thụ
tôi yêu cầu em ra chap
2025-03-30
1
Tiểu Hạ-jiujiu
ê chữ "làm" là chữ "là" đó t vt nhầm
2025-03-22
1