[RhyCap] Gặp Gỡ Đêm Hoang Vỡ
Chương 3
Quang Anh không phải là người nhiều lời.
Anh có thể dành hàng giờ ngồi im lặng, đọc sách hay làm việc mà không cần một cuộc trò chuyện nào.
Nhưng từ khi Duy xuất hiện, sự im lặng ấy dần trở thành một khoảng lặng đầy ý nghĩa.
Cậu không nói khi nào sẽ rời đi, và Quang Anh cũng không hỏi.
Mỗi ngày, Quang Anh đi làm từ sáng sớm và trở về khi trời đã tối.
Ban đầu, Duy chỉ ở lì trong nhà, nhưng rồi cậu bắt đầu dọn dẹp, nấu nướng, tìm những việc nhỏ nhặt để làm.
Có một lần, Quang Anh trở về và thấy căn hộ ngập tràn mùi thơm của canh nóng.
Duy đứng bên bếp, mặc một chiếc áo len rộng của anh, tay cầm muôi khuấy nhẹ.
Nguyễn Quang Anh
[chậm rãi bước đến]
Nguyễn Quang Anh
Cậu biết nấu ăn?
Hoàng Đức Duy
Hồi nhỏ mẹ tôi hay nấu món này.
Quang Anh không hỏi thêm.
Anh chỉ kéo ghế ngồi xuống, im lặng chờ đợi.
Hoàng Đức Duy
[múc canh ra bát, đặt trước mặt anh]
Hoàng Đức Duy
Không ngon thì đừng nói nhé.
Hương vị dịu nhẹ, hơi ngọt.
Không quá xuất sắc, nhưng có một chút gì đó rất ấm áp.
Nguyễn Quang Anh
[gật đầu]
Duy nhìn anh thật lâu, rồi nở một nụ cười.
Lần đầu tiên, cậu cảm thấy mình thuộc về một nơi nào đó.
Đêm hôm đó, Duy giật mình tỉnh giấc vì một cơn ác mộng.
Trong bóng tối, cậu thở gấp, trán lấm tấm mồ hôi.
Những hình ảnh chồng chéo trong tâm trí – đôi mắt giận dữ của cha cậu, tiếng chửi rủa, những cú đánh dã man.
Bàn tay cậu vô thức ôm lấy cánh tay trái, nơi vẫn còn một vết sẹo dài.
Giọng Quang Anh vang lên, trầm ổn như kéo cậu ra khỏi vực sâu.
Duy quay đầu, thấy anh đang đứng trước cửa phòng.
Hoàng Đức Duy
Anh… chưa ngủ sao?
Hoàng Đức Duy
[giọng khàn đặc]
Nguyễn Quang Anh
[chậm rãi bước vào, ngồi xuống mép giường]
Nguyễn Quang Anh
Cậu mơ thấy gì?
Cậu nhìn xuống bàn tay mình, rồi khẽ cười, nhưng nụ cười ấy chẳng có chút ấm áp nào.
Hoàng Đức Duy
Những thứ cũ rích thôi.
Anh đã gặp nhiều bệnh nhân như Duy – những người mang trên mình vết thương tinh thần không thể lành.
Nguyễn Quang Anh
Cậu có thể nói ra nếu muốn.
Duy nhắm mắt, dựa lưng vào tường.
Một lúc lâu sau, cậu mới lên tiếng.
Hoàng Đức Duy
Hồi nhỏ, tôi từng có một gia đình khá giả.
Hoàng Đức Duy
[giọng nhẹ như gió thoảng]
Hoàng Đức Duy
Nhưng rồi cha tôi nợ nần chồng chất.
Hoàng Đức Duy
Ông ta bắt đầu uống rượu, đánh đập tôi và mẹ.
Hoàng Đức Duy
Đến một ngày, họ bỏ trốn, để lại tôi với một món nợ không bao giờ trả hết.
Quang Anh nghe mà không ngắt lời.
Hoàng Đức Duy
[bật cười, nhưng mắt lại hoe đỏ]
Hoàng Đức Duy
Anh có biết cái cảm giác bị rượt đuổi mỗi ngày không?
Hoàng Đức Duy
Không dám ăn no, không dám ngủ nhiều, vì bất cứ lúc nào cũng có thể bị bắt.
Hoàng Đức Duy
[đưa tay lên che mắt, giọng run rẩy]
Hoàng Đức Duy
Tôi mệt lắm…
Quang Anh nhìn Duy thật lâu.
Rồi, rất chậm rãi, anh đưa tay ra.
Lúc bàn tay ấm áp của anh đặt lên vai Duy, cậu hơi giật mình.
Nguyễn Quang Anh
Anh sẽ không làm đau em đâu.
Duy ngẩng lên, ánh mắt dao động.
Một giây, hai giây… rồi cậu khẽ gật đầu.
Đêm đó, Duy ngủ yên trong căn phòng của Quang Anh, không còn ác mộng.
Comments
ღᑢႹiႶᰔᩚ
cấn. cấn
2025-03-23
1
Captainboy
???bệnh nhân???
2025-03-21
2