[RhyCap] Gặp Gỡ Đêm Hoang Vỡ
Chương 4
Những ngày sau đó, Quang Anh nhận ra Duy đã dần thay đổi.
Cậu không còn nhốt mình trong phòng cả ngày, không còn giật mình mỗi khi có tiếng động mạnh.
Dù vẫn còn dè dặt, nhưng ít nhất, cậu đã bắt đầu bước ra khỏi vỏ bọc của mình.
Một buổi sáng, khi Quang Anh chuẩn bị rời nhà, Duy đột nhiên lên tiếng.
Hoàng Đức Duy
Anh có cần tôi giúp gì không?
Nguyễn Quang Anh
[dừng lại, quay nhìn cậu]
Duy siết chặt tay, như thể lấy hết can đảm để nói ra câu tiếp theo.
Hoàng Đức Duy
Anh là bác sĩ tâm lý, đúng không?
Hoàng Đức Duy
Tôi có thể giúp anh sắp xếp giấy tờ hay gì đó… để đổi lại việc ở đây.
Quang Anh hơi ngạc nhiên, nhưng rồi anh khẽ cười.
Nguyễn Quang Anh
Tôi không cần cậu trả ơn.
Hoàng Đức Duy
[cúi đầu, khẽ lẩm bẩm]
Hoàng Đức Duy
Nhưng tôi không muốn chỉ biết nhận.
Quang Anh im lặng nhìn cậu một lúc, rồi gật đầu.
Nguyễn Quang Anh
Nếu cậu muốn, có thể đến phòng khám với tôi vào ngày mai.
Duy ngẩng lên, đôi mắt ánh lên một tia sáng nhỏ nhoi.
Hôm sau, lần đầu tiên sau nhiều năm, Duy bước ra thế giới bên ngoài mà không phải chạy trốn.
Cậu đứng trước phòng khám của Quang Anh, ngập ngừng một chút trước khi theo anh bước vào.
Một y tá mỉm cười chào Quang Anh, rồi quay sang Duy.
Y tá
Cậu là trợ lý mới sao?
Duy giật mình, định phủ nhận, nhưng Quang Anh chỉ nhẹ nhàng đáp.
Nguyễn Quang Anh
Ừ, cậu ấy sẽ giúp tôi một số việc.
Duy ngơ ngác nhìn anh, nhưng không nói gì.
Lúc Quang Anh dẫn cậu vào phòng làm việc, cậu mới lên tiếng.
Hoàng Đức Duy
Tại sao lại nói vậy?
Nguyễn Quang Anh
Gọi là gì cũng không quan trọng.
Nguyễn Quang Anh
[mở máy tính, bình thản đáp]
Nguyễn Quang Anh
Nếu cậu cảm thấy dễ chịu hơn khi có một danh phận, vậy thì cứ xem như cậu là trợ lý của tôi.
Hoàng Đức Duy
[cúi đầu, cắn nhẹ môi dưới]
Dễ chịu hơn sao? Có lẽ vậy.
Ít nhất thì, lần đầu tiên sau rất lâu, cậu không còn cảm thấy mình là kẻ dư thừa.
Buổi chiều hôm đó, Duy ngồi ở một góc phòng làm việc của Quang Anh, quan sát anh tiếp nhận bệnh nhân.
Một cô gái trẻ ngồi trước mặt Quang Anh, đôi tay run rẩy siết chặt vạt áo.
Bệnh nhân nữ
Tôi không thể ngủ được.
Bệnh nhân nữ
Mỗi lần nhắm mắt, tôi lại thấy họ…
Bệnh nhân nữ
Tôi đã làm mọi cách, nhưng tôi vẫn thấy họ…
Nguyễn Quang Anh
[dịu dàng đưa cho cô một cốc nước, giọng anh trầm ổn như một điểm tựa]
Nguyễn Quang Anh
Cô thấy ai?
Bệnh nhân nữ
[ngước lên, đôi mắt đầy ám ảnh]
Bệnh nhân nữ
Những người đã chết…
Cậu nhìn Quang Anh, nhìn cách anh kiên nhẫn lắng nghe, nhẹ nhàng hỏi han, dẫn dắt cô gái từ từ mở lòng.
Một lúc sau, khi bệnh nhân rời đi, Duy chợt lên tiếng.
Hoàng Đức Duy
Anh luôn như vậy sao?
Nguyễn Quang Anh
[nhìn cậu, nhướng mày]
Nguyễn Quang Anh
Như vậy là như thế nào?
Hoàng Đức Duy
Khiến người khác tin tưởng.
Nguyễn Quang Anh
[khẽ cười]
Nguyễn Quang Anh
Không phải ai cũng tin tưởng tôi đâu.
Hoàng Đức Duy
Nhưng tôi tin.
Khoảnh khắc ấy, cả hai đều không nói gì nữa.
Trong ánh chiều tà hắt qua cửa sổ, chỉ có một sự tĩnh lặng dịu dàng bao trùm.
Duy không biết vì sao mình lại nói ra câu đó.
Chỉ là, sau tất cả… cậu nhận ra, cậu thực sự tin anh.
🐋: Sự thật: tui cực kì simp bóng lưng của idol mình. Nó kiểu che chở, rộng lớn, mà cảm giác an toàn vô cùng 💖💖 như là ngày hôm ấy mình muốn gục ngã đúng không chỉ cần thấy bóng lưng đó là mọi thứ tồi tệ như biến mất vậy. Chữa lành những tổn thương.
Comments