AllVietnam • The Game Named "My Lovers"
Chương 2
Thật lòng thì, sau một thời gian tiếp xúc và trò chuyện với Nekomi - một nhân vật ảo - thì hiện tại cậu thoáng nghĩ tinh thần của mình có vẻ tốt hơn, không hề đùa đâu.
Cũng không hẳn cậu coi đây là người yêu, có một sự thật là trong mắt cậu thì Nekomi không hề là người yêu. Thật sự kì lạ nhưng cũng chỉ dừng lại ở hai chữ "em gái", cậu không nghĩ gì hơn.
Chỉ là đã trôi qua hơn 4 tháng, cậu không nghĩ mình kiên trì với một trò chơi đến vậy... Có lẽ là vì cô nhóc nhỏ trong trò chơi.
Tuy nhiên... Gần đây khối lượng công việc của cậu ngày một nhiều khiến việc tăng ca đến 9 hay 10 giờ cũng là chuyện bình thường.
Vì thế mà thời gian cho việc trò chuyện hay "chăm sóc" Nekomi dường như ít hẳn, thậm chí cậu cũng chẳng có chút tương tác.
Vietnam nhiều lúc cảm thấy áy náy. Tại sao à? Kể cả khi cô nàng chỉ là một nhân vật ảo, cậu vẫn cảm thấy có gì đó đặc biệt ở Nekomi. Đó là lí do cậu cảm thấy như vậy.
Và... Đến cái tối hôm đó...
Thật sự là ngày số mệnh thay đổi...
Như thường ngày, cậu tăng ca đến gần 10 giờ mới có thể lết cái thân tàn ma dại này về nhà sau khi phải ngồi cống hiến cho tư bản.
Cậu chỉ nhanh chóng tắm rửa rồi mệt mỏi ngã xuống chiếc giường êm ái, cái nơi cho cậu sự dễ chịu và thoải mái sau 1 ngày dài mệt mỏi.
Nằm trên giường, cậu nghiêng người sang một bên, ánh mắt hướng về phía ban công. Ánh trăng thanh mát đổ xuống dòng sáng màu sữa lấp lánh, lấp đầy ban công mà tràn vào phòng qua cửa kính trong suốt.
Nhìn cái ánh trăng xanh pha màu sữa cứ mờ mờ ảo ảo khiến khung cảnh trong phòng ít nhất đã không còn trống trải. Cảm giác nhẹ nhõm, cậu rất thích ngắm trăng.
• 𝚅𝚒𝚎𝚝𝚗𝚊𝚖 •
*Chỉ có trăng mới khiến mình dễ chịu.*
Ánh mắt cậu khẽ híp, khái niệm thời gian dần trôi về đêm chợt hóa hư vô, chẳng hề tồn tại. Chỉ là, cậu tự hỏi sự sống của mình có ý nghĩa gì? Tại sao cậu vẫn tồn tại?
• 𝚅𝚒𝚎𝚝𝚗𝚊𝚖 •
*Chậc... Lại nghĩ linh tinh rồi.*
Thoáng cậu liền nhớ đến trò chơi mình đã bỏ 1 góc sắp đóng bụi trong điện thoại. Bởi ngày nào cậu về cũng chỉ là nghỉ và ngủ, có thời gian nhìn tới game sao?
Vietnam cảm thấy có chút khó chịu, bản thân dường như đang đắn đo chỉ vì phải đưa ra một quyết định... Xóa game hoặc không.
Đối với người khác mà đắn đo thì dĩ nhiên là khá lạ, vì nếu muốn là làm với không chút nghĩ suy nuối tiếc. Nhưng cậu tự hỏi, một nhân vật cứ như có cảm xúc như Nekomi, liệu có cảm thấy khó chịu khi bị vứt bỏ?
• 𝚅𝚒𝚎𝚝𝚗𝚊𝚖 •
*Nên là vậy...* //Khẽ chớp mắt//
Lia mắt sang chiếc điện thoại đặt ngay trước mặt, cậu đưa tay cầm lấy. Ánh sáng đột ngột từ màn hình điện thoại khiến cậu bất giác híp mắt vì chưa kịp quen.
• 𝚅𝚒𝚎𝚝𝚗𝚊𝚖 •
*Liệu Nekomi có giận không?* //Khẽ rũ mi//
Ngón tay đặt trước hờ màn hình, hay chính là cái trò chơi, có chút do dự. Cậu không biết nhưng cảm thấy đầu mình hơi nặng, cảm giác như sắp đối mặt với một thứ cậu không ngờ tới... Không bao giờ.
Vừa vào game, cô nàng mèo Nekomi liền có vẻ mừng rỡ mà gọi lớn tên cậu. Vietnam có chút bất ngờ, là cô đã chờ quá lâu sao?
• 𝚅𝚒𝚎𝚝𝚗𝚊𝚖 •
À ừm... Chào em, Nekomi.
• 𝚅𝚒𝚎𝚝𝚗𝚊𝚖 •
Xin lỗi em vì gần đây không thể vào game.
• 𝙽𝚎𝚔𝚘𝚖𝚒 •
Không không! Đừng nói vậy ạ! //Bối rối xua tay//
• 𝙽𝚎𝚔𝚘𝚖𝚒 •
Anh vẫn vào để gặp em là em rất vui rồi!
• 𝚅𝚒𝚎𝚝𝚗𝚊𝚖 •
Vậy... Vậy thì tốt. //Cong môi cười nhạt//
Đấy, cậu không hề khẳng định vô căn cứ. Phản ứng quá tự nhiên, lại như thể có cảm xúc khiến cậu cảm thấy... Đây không phải lập trình game nữa rồi, vì có hoàn hảo đến mấy thì cũng không thể tạo ra nhân vật hệt như "con người" được...
• 𝚅𝚒𝚎𝚝𝚗𝚊𝚖 •
Anh... Có một việc muốn nói như thế này. //Bồn chồn//
• 𝙽𝚎𝚔𝚘𝚖𝚒 •
Vâng, anh cứ nói ạ. //Mỉm cười tươi tắn//
• 𝚅𝚒𝚎𝚝𝚗𝚊𝚖 •
Anh... Có lẽ phải xóa trò chơi này...
• 𝚅𝚒𝚎𝚝𝚗𝚊𝚖 •
Xin lỗi em nhiều nhé... //Áy náy//
Thậm chí nằm ngoài tưởng tượng của cậu, Nekomi liền sững người, ánh mắt trợn tròn... Không phải chỉ đơn giản là kinh ngạc mà trong đó còn có gì đấy, hình như sự không tin và phần tức giận.
Cái này... AI có lập trình sao?
• 𝙽𝚎𝚔𝚘𝚖𝚒 •
Anh... Anh nói gì cơ? //Sững sờ//
• 𝙽𝚎𝚔𝚘𝚖𝚒 •
T- tại sao lại xóa chứ!?
Lần này sự phẫn nộ có vẻ rõ ràng hơn trên gương mặt cô.
• 𝚅𝚒𝚎𝚝𝚗𝚊𝚖 •
Anh... Anh xin lỗi nhưng-
Bản thân cậu thậm chí còn chưa kịp nói hết câu, con bé đã oán giận lớn tiếng. Nekomi đã hoàn toàn bị kích động như một con người thật, không là "ảo" nữa...
Cậu nhìn sang thanh hảo cảm bên trái màn hình dọc, cậu thấy nó đang dần tuột dốc một cách không phanh... Đến khi chạm đáy, là 0.
• 𝙽𝚎𝚔𝚘𝚖𝚒 •
Đồ khốn nạn! Anh thật sự muốn vứt bỏ tôi à!?
• 𝙽𝚎𝚔𝚘𝚖𝚒 •
Lũ các người thật sự như nhau!
• 𝙽𝚎𝚔𝚘𝚖𝚒 •
Chỉ coi chúng tôi là nhân vật ảo, một món đồ chơi thôi à!?
• 𝙽𝚎𝚔𝚘𝚖𝚒 •
Lợi dụng chúng tôi vì cảm xúc và niềm vui của các người khi chơi game!?
• 𝙽𝚎𝚔𝚘𝚖𝚒 •
Trong mắt các người, lũ khốn, chẳng bao giờ biết liệu chúng tôi có cảm xúc như nào!!
• 𝙽𝚎𝚔𝚘𝚖𝚒 •
Ch* chết! Bọn tôi là cái gì trong mắt lũ các người hả!?
Vietnam không thể ngừng trợn tròn mắt sửng sốt mà ngồi dậy. Không... Đây không đơn giản là "trò chơi" hay "nhân vật ảo" nữa rồi.
Thậm chí khi vừa dứt câu đó, cô nàng đã tiến sát màn hình hay ý là nhân vật của cậu... Nhưng chính xác nên là vế trước, cô đập tay thẳng lên màn hình khiến cậu giật mình mà làm rớt điện thoại xuống giường. Chuyện này... không bình thường nổi nữa rồi.
Đây thực sự là "phá vỡ bức tường thứ 4" hay sao?! Đúng chính xác là nói chuyện với "cậu" chứ không phải là cái nhân vật cậu tạo. Chính xác thì ngay từ đâu, cậu đã cảm giác Nekomi thực sự là nói chuyện với cậu... Không phải "nhân vật ảo".
• 𝙽𝚎𝚔𝚘𝚖𝚒 •
Nhặt điện thoại lên nhìn tôi mà nói chuyện! //Tức giận//
• 𝚅𝚒𝚎𝚝𝚗𝚊𝚖 •
Uh... //Sững sờ//
Haha... Không đùa được, cô nàng thực sự là nói chuyện với "cậu" chứ chẳng là cái gì khác. Điều này còn không khẳng định rằng, cô đã biết diện mạo và hành động của cậu ngoài đời ư?
Cậu e dè nhặt điện thoại lên, đối diện với ánh mắt đỏ đang phẫn uất kia. Có vẻ như, cậu đã hoàn toàn biết được một việc kì lạ.
• 𝚅𝚒𝚎𝚝𝚗𝚊𝚖 •
*Phải giải thích nếu không sẽ tệ hơn mất...*
• 𝙽𝚎𝚔𝚘𝚖𝚒 •
Anh nói gì tôi nghe xem nào!?
• 𝚅𝚒𝚎𝚝𝚗𝚊𝚖 •
Nekomi, anh thực sự cũng không muốn xóa nhưng...
• 𝚅𝚒𝚎𝚝𝚗𝚊𝚖 •
Anh rất bận, em cũng thấy anh đã không giao tiếp với em đã gần 1 tháng rồi...
• 𝚅𝚒𝚎𝚝𝚗𝚊𝚖 •
Em có thấy cô đơn hoặc thấy trống vắng?
• 𝚅𝚒𝚎𝚝𝚗𝚊𝚖 •
Anh chỉ cảm thấy...
• 𝚅𝚒𝚎𝚝𝚗𝚊𝚖 •
Thay vì vứt game ở một xó trong máy, chi bằng trả tự do cho em.
• 𝙽𝚎𝚔𝚘𝚖𝚒 •
Huh? //Bất ngờ//
• 𝚅𝚒𝚎𝚝𝚗𝚊𝚖 •
Còn giữ game cũng chẳng khác nào giam lỏng em với xiềng xích.
• 𝚅𝚒𝚎𝚝𝚗𝚊𝚖 •
Vậy nên... Anh muốn nói với em rằng mình sẽ xóa game.
• 𝚅𝚒𝚎𝚝𝚗𝚊𝚖 •
Chỉ hy vọng em không giận...
• 𝙽𝚎𝚔𝚘𝚖𝚒 •
Anh có vẻ là kẻ khác biệt với họ.
• 𝙽𝚎𝚔𝚘𝚖𝚒 •
Không như tôi nghĩ.
Nekomi nhìn màn hình, chính xác hơn là nhìn cậu. Không chắc nhưng có vẻ cô thấy được ánh mắt cậu.
• 𝚅𝚒𝚎𝚝𝚗𝚊𝚖 •
Nói thật thì... Anh coi em như em gái chứ chẳng phải người yêu.
• 𝙽𝚎𝚔𝚘𝚖𝚒 •
Hửm!? //Bất ngờ//
• 𝚅𝚒𝚎𝚝𝚗𝚊𝚖 •
Nghe thật kì lạ phải không?
• 𝚅𝚒𝚎𝚝𝚗𝚊𝚖 •
Trò chơi này vốn cơ bản không phải vậy, nhưng nếu không nói ra có lẽ cũng không sao.
Cô vẫn nhìn cậu, với một ánh mắt trầm ngâm và sâu xa.
• 𝙽𝚎𝚔𝚘𝚖𝚒 •
Anh thực sự là kẻ khác biệt, ít ra hơn tất cả bọn họ...
• 𝙽𝚎𝚔𝚘𝚖𝚒 •
Anh dường như đã biết sự tồn tại của tôi là điều đặc biệt?
• 𝚅𝚒𝚎𝚝𝚗𝚊𝚖 •
Ừm... Ngay từ đầu.
• 𝙽𝚎𝚔𝚘𝚖𝚒 •
Xem ra, anh thật sự là một rất khác biệt.
• 𝙽𝚎𝚔𝚘𝚖𝚒 •
Thậm chí còn nói với tôi rằng sẽ xóa game.
• 𝙽𝚎𝚔𝚘𝚖𝚒 •
Anh dường như đã cảm giác được tôi là một sự sống.
• 𝙽𝚎𝚔𝚘𝚖𝚒 •
Anh xem tôi như em gái, không phải người yêu.
• 𝙽𝚎𝚔𝚘𝚖𝚒 •
Tôi không nghĩ có 1 người như anh.
• 𝙽𝚎𝚔𝚘𝚖𝚒 •
Hình như anh đã không hề bất ngờ với sự bất thường và kì lạ của game.
• 𝙽𝚎𝚔𝚘𝚖𝚒 •
Điều mà hiếm ai như vậy.
Cậu lúc này mới để ý thanh hảo cảm của cô tăng lên khoảng 30, không thể coi là cao nhưng cũng tạm ổn, sau đó cũng đứng yên.
• 𝙽𝚎𝚔𝚘𝚖𝚒 •
Vậy anh muốn xóa game đúng chứ?
• 𝚅𝚒𝚎𝚝𝚗𝚊𝚖 •
Ừm... //Do dự gật đầu//
• 𝙽𝚎𝚔𝚘𝚖𝚒 •
Được, vậy anh có thể xóa game.
• 𝚅𝚒𝚎𝚝𝚗𝚊𝚖 •
Huh? //Hơi bất ngờ//
• 𝚅𝚒𝚎𝚝𝚗𝚊𝚖 •
*Dễ vậy ư?* //Nghi ngờ//
• 𝙽𝚎𝚔𝚘𝚖𝚒 •
Hẹn gặp lại, lúc đó sẽ giúp đỡ anh.
• 𝚅𝚒𝚎𝚝𝚗𝚊𝚖 •
Huh?! //Nhíu mày khó hiểu//
• 𝙽𝚎𝚔𝚘𝚖𝚒 •
Được rồi, mau xóa game đi.
Cậu còn chưa kịp nói gì, màn hình game đã tự động tắt, có vẻ là do Nekomi. Vietnam cũng không mở lại game, chỉ lẳng lặng xóa đi trò chơi đó mà không do dự nữa.
• 𝚅𝚒𝚎𝚝𝚗𝚊𝚖 •
Haiz... *Chuyện này khiến mình có linh cảm lạ.* //Trầm ngâm//
Cậu thẫn thờ nhìn xuống điện thoại đang cầm trong tay. Trong lòng bông dâng lên cảm xúc kì lạ.
Còn nhờ cô đồng nghiệp đã gợi ý game cho cậu chứ? Khoảng 2 tháng sau đó, cô ấy chợt nghỉ làm một cách kì lạ. Mới hôm qua còn bình thường mà hôm sau nghỉ làm khiến cậu thấy nghi ngại.
Mà thực lòng thì lúc đầu là lo lắng thật nhưng sau đó cậu nghĩ có lẽ chỉ là mình lo chuyện bao đồng.
Nhớ lại sự biến mất bí ẩn đó, cậu bất giác lắc đầu rồi ngã lưng nằm xuống giường, tay liền để điện thoại lên tủ cạnh giường.
Sao cảm giác kì lạ cứ thế cào cấu lấy da thịt cậu, còn là lăn lộn trong người khiến bản thân thực sự khó chịu mà sinh ra khó ngủ.
Cố gắng gạt phăng nó khỏi đầu, cậu nhắm mắt thả lỏng đầu óc. Ngày mai vẫn còn phải đi làm, không thể để mất ngủ được.
• 𝚅𝚒𝚎𝚝𝚗𝚊𝚖 •
Haizz... *Có khi lại stress rồi...* //Kéo chăn//
Và... tối hôm đó, khi chìm vào giấc ngủ cũng là lúc bánh răng của số mệnh thật sự xoay.
Cả cơ thể bỗng chốc như nhẹ tênh, như một cọng lông hồng. Có thể nói, tâm trí hoàn toàn thả lỏng.
Và cho đến khi mở mắt lần nữa, khi ấy đã không còn là cái căn phòng mỗi sáng được ánh nắng hiền hòa nhảy nhót trên ban công mà tiến vào trong phòng nữa rồi.
Mí mắt nặng trĩu mở ra rồi có chút híp mắt, không phải bị chói sáng mà là do không gian xúng quanh cậu. Phải, là nơi trống rỗng và vô tận chỉ được phủ bởi màu trắng.
Nói thật thì, nếu nhìn lâu nhiều người dễ bị hoảng loạn và phát điên lắm đấy.
Vietnam ngồi dậy, dường như bản thân còn không cảm thấy bàng hoàng, sửng sốt hay đại loại một xúc cảm như thế. Cậu chỉ đơn giản là nhìn quanh, ánh mắt có vẻ như dò xét mọi thứ.
• 𝚅𝚒𝚎𝚝𝚗𝚊𝚖 •
*Đây... Là đâu?* //Ngờ vực//
Cậu khẽ đảo mắt nhìn không gian rộng lớn một lần nữa, bản thân thì chậm rãi đứng dậy. Đến khi quay lưng lại mới thấy...
• 𝚅𝚒𝚎𝚝𝚗𝚊𝚖 •
Huh? *Ai vậy?* //Thoáng bất ngờ//
¿𝚄𝚗𝚔𝚗𝚘𝚠𝚗 𝙲𝚑𝚊𝚛?
Oh... Cậu đã tới rồi, Vietnam. //Cất tiếng//
¿𝚄𝚗𝚔𝚗𝚘𝚠𝚗 𝙲𝚑𝚊𝚛?
Xin chào nhé.
Comments
monet
đọc nửa đêm làm toi sợ vcl, tưởng đọc truyện ma kh á🥰🙏
2025-05-26
1
thế giới của kẻ thất bại
cho xin ảnh nhé /Smile//Smile//Smile/
2025-07-21
0
5719
Nhà thương dành cho bệnh nhân tâm thần giai đoạn cuối ?
2025-07-14
1