[Chainsaw Man - OC] Hy Vọng.
Tìm Hiểu.
Ả về đến làng khi mặt trời đã đứng bóng.
Người dân đi lại, trò chuyện.
Trẻ con chạy nhảy trước những mái hiên.
Mùi bánh nướng từ lò của lão thợ làm bánh lan tỏa trong không khí.
Bình thường đến mức gần như xa lạ.
Ả bước qua những con đường quen thuộc.
Như thể ả chưa từng biến mất một đêm.
Nhưng ả biết, có gì đó không ổn.
Ả cảm thấy nó... một cách bản năng.
Bàn tay lạnh hơn bình thường.
Không ai nhìn ả trực tiếp.
Nhưng đâu đó, có thứ gì đó đang dõi theo.
Chỉ có cơn gió thoảng qua, cuốn theo vài cánh hoa đào rơi rụng.
Ả không thích cảm giác này.
Nhưng nếu tỏ ra bất thường, sẽ càng gây chú ý.
Ả lặng lẽ đi tiếp, về phía nhà mình.
Cánh cửa gỗ khẽ kêu khi ả đẩy vào.
Mọi thứ vẫn ở nguyên vị trí.
Ả không còn cảm thấy đây là “nhà” nữa.
Một nơi để cảm thấy an toàn.
Bây giờ, nó chỉ là một căn phòng.
Ả bước đến bàn, ngồi xuống.
Không biết từ bao giờ, ả có thói quen nhắm mắt, lắng nghe từng âm thanh xung quanh.
Tiếng ai đó đang xào rau.
Có ai đó đang đứng sau lưng.
Ả không thích điều này một chút nào.
Dù là gì đi nữa... Ả cần tìm hiểu.
Cần biết mình đã trở thành thứ gì.
Cảm giác bất an cứ đeo bám, như một bàn tay vô hình bóp nghẹt lấy tim.
Ả lẩm bẩm, tay vô thức chạm lên cổ.
Vẫn còn cảm nhận được hơi ấm của chính mình.
Vẫn còn nhịp tim đều đặn.
Không thể nào lại không có gì thay đổi.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu.
Ả đứng dậy, bước đến góc phòng, nhặt lên con dao bếp cũ.
Chỉ là một vết cắt nhỏ thôi.
Nếu cơ thể ả vẫn bình thường, thì chẳng có gì phải lo.
Ả cắn răng, hạ lưỡi dao xuống đầu ngón tay.
Cơn đau nhói lên, máu đỏ tươi rỉ ra, nhỏ xuống sàn gỗ.
Ả nhìn chằm chằm vào vết thương.
Ả khẽ thở ra, nhưng chưa kịp nhẹ nhõm, thì...
Cơn đói cồn cào dâng lên từ dạ dày.
Ả nuốt khan. Khi nãy vẫn còn bình thường.
Ả cúi xuống, nhúng đầu ngón tay vào vệt máu trên sàn.
Ngay lập tức, vết thương trên ngón tay ả khép lại.
Cái này... không bình thường.
Ả chưa từng thấy con người nào có thể làm thế.
Ả cũng chưa từng nghe nói về quỷ cần máu để hồi phục.
Ả liếc nhìn con dao trong tay, rồi thả nó xuống sàn.
Những gì đã mất... không thể lấy lại.
Nhưng những gì ả có được... ả nhất định sẽ hiểu rõ.
Mắt mở to nhìn lên trần nhà, cảm nhận từng nhịp tim đều đặn trong lồng ngực.
Vẫn là nhịp đập của con người.
Nhưng cảm giác trong cơ thể ả...
Ả nhắm mắt, tập trung vào từng cử động nhỏ nhất trong người mình.
Hơi thở sâu, lồng ngực phập phồng.
Máu chảy trong tĩnh mạch.
Nhưng cái thứ chực chờ dưới lớp da này...
Ả bật dậy, cầm con dao lên.
Lần này, ả không cắt tay.
Lưỡi dao rạch một đường dài trên cánh tay, để lại một vệt đỏ loang lổ.
Nhưng cơn đau đó chẳng là gì so với cảm giác tiếp theo...
Không còn là cồn cào trong dạ dày nữa.
Mà là một thứ thôi thúc, dữ dội và nguyên thủy hơn thế.
Ả nghiến răng, ép mình không nghĩ về nó.
Nếu bây giờ không tự kiểm soát, ả sẽ...
Một tiếng động vang lên ngoài cửa sổ.
Ả đứng bật dậy, đẩy cửa ra.
Gió thổi lùa vào phòng. Không có ai.
Ả khẽ lên tiếng, giọng trầm thấp.
Tasuya
Có gan thì hiện ra đi.
Nhưng cảm giác bị theo dõi vẫn không biến mất.
Nếu có ai đó muốn thử thách kiên nhẫn của ả...
Ả đóng cửa lại, bước vào phòng.
Vết thương trên tay vẫn còn chảy máu.
Ả liếc xuống, rồi chậm rãi đưa ngón tay lên, quệt lấy một ít.
Lần thứ hai trong đêm nay...
Mùi tanh của máu lan ra trong khoang miệng.
Ngay lập tức, cơn đau biến mất.
Ả nhìn chằm chằm vào cánh tay lành lặn của mình.
Không để lại một dấu vết.
Một nụ cười không rõ là chế giễu hay thích thú.
Tasuya
Có hơi phiền rồi đây.
Comments
pine
Tình tiết đỉnh thiệt.
2025-03-26
0