Có những tiếng cãi vả dữ dội tiếng đập phá đồ vang lên âm ỉ
Rầm Rầm
Nguyễn Nhã Đoan
Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi sao anh lại không chịu hiểu vậy chứ? ( Cau mày tức giận )
Trần Văn Mạnh
Đủ rồi ( Đập bàn )
Nguyễn Nhã Đoan
Ha! Nực cười thật
Nguyễn Nhã Đoan
Nếu như không phải tại anh thì cuộc sống của tôi đã không phải tệ hại như vậy rồi ( bà vừa nói vừa đạp phá đồ trong phòng )
Trần Văn Mạnh
Cô cứ phải như vậy mới vừa lòng sao? Dù sao chúng ta cũng có một đứa con. Không thể vì con bé mà nhẫn nhịn sao? ( Cau mày )
Nguyễn Nhã Đoan
Tôi nhẫn nhịn quá đủ rồi! ( Quát to ) Tôi chán ghét cuộc hôn nhân này không phải anh cũng như vậy sao?
Nguyễn Nhã Đoan
Nếu đã như vậy thì chúng ta ly hôn đi!
Trần Văn Mạnh
Được! Nhưng cô cũng phải nghĩ cho Thục Khuê chứ? Con bé vốn dĩ không có tội
Nguyễn Nhã Đoan
Chuyện ly hôn tôi sẽ làm đơn rồi gửi cho anh. Còn về chuyện của con bé không cần anh bận tâm tôi tự có thể lo
Tiếng nói vang vọng bên trong truyền ra ngoài
Bên ngoài cánh cửa
Có một thân hình nhỏ bé khoảng chừng 6 , 7 tuổi ôm chặt chú gấu của mình cuối gầm mặt xuống
Khoé mắt của cô bé ấy chảy ra những dòng nước. Uất ức chịu dựng không phát ra tiếng
Trần Thục Khuê
( Lăn dài giọt nước mắt , run rẩy , không tin vào tai mình )
Phải! Cuộc hôn nhân này là vì một đêm say của 2 người nên mới đến được với nhau. Đáng lẽ chẳng có cuộc tình nào nhưng chắc là do đêm đó quá hăng say nên đã người mẹ của cô đã mang thai ngoài ý muốn
Bà chán ghét chồng mình , ghét luôn đứa con mình từng mang nặng đẻ đau 9 tháng 10 ngày
Bà từng muốn phá cái thai nhưng vì bào thai đã lớn nên không thể phá. Vì thế mới miễn cưỡng mà giữ lại cô
Comments
Anh Tuấn
hóng chappp
2025-03-24
0