(Fpe Undying) Không Phải Em
Hồi sinh
Claire mở mắt.
Lần này, cô thức dậy trong một căn phòng tối tăm, mùi sắt gỉ và ẩm mốc xộc thẳng vào mũi. Đầu cô đau như búa bổ, và mỗi hơi thở đều nặng nề. Chỉ có một ngọn đèn đỏ chớp tắt phía trên, làm không gian xung quanh càng thêm u ám.
Cô đã chết bao nhiêu lần rồi?
Lần cuối cùng, cô nhớ mình bị bắn xuyên ngực—một phát đạn lạnh lẽo từ phía sau. Máu cô loang lổ trên sàn xi măng, cơ thể dần lạnh đi, còn hơi thở cuối cùng chỉ là một tiếng thở dài chấp nhận. Nhưng cô đã biết điều đó sẽ xảy ra. Cô luôn biết. Vì mỗi lần chết đi, cô đều sẽ quay lại.
Nhưng lần này có gì đó sai sai.
Claire ngồi dậy, cảm nhận tim mình đang đập chậm rãi, ổn định. Quần áo cô vẫn dính đầy máu khô, nhưng vết thương chí mạng đã biến mất hoàn toàn. Không có đau đớn, không có tàn dư của cái chết—chỉ có một cảm giác trống rỗng kỳ lạ.
Cô lẩm bẩm, đưa tay lên trán.
Tại sao cô lại ở đây? Đây không phải nơi cô nhớ lần cuối cùng. Trước khi chết, cô đang ở trên đường phố, trốn chạy. Vậy tại sao bây giờ cô lại nằm trong một căn phòng lạ lẫm, như thể ai đó đã cố tình mang cô đến đây?
Tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang.
Claire ngay lập tức căng người. Trực giác của cô cảnh báo có thứ gì đó không ổn. Cô nhanh chóng nhìn quanh, cố tìm một vũ khí, nhưng chỉ có một chiếc bàn gãy và một cái ghế kim loại nằm lật úp.
Cánh cửa mở ra.
Một người đàn người phụ nữ bước vào, vóc dáng cao lớn, mặc bộ vest đen tinh chỉnh. Cô ta có mái tóc xám nhạt, đôi mắt sắc bén ẩn sau cặp kính gọng mỏng. Cô ta nhìn Claire với một nụ cười nhàn nhạt, nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng--cô ta không phải người vô hại.
Alice
"Chào buổi sáng, Claire,"
Alice
"Ta biết cô có nhiều câu hỏi,"
Cô ta tiếp tục, tiến một bước về phía cô.
Alice
"Nhưng trước khi ta trả lời, ta cần cô xác nhận một điều…"
Cô ta cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt cô.
Alice
"Cô còn nhớ mình là ai không?"
Claire nheo mắt. Cô ta đang cố làm gì?
Claire
"Đương nhiên là có"
Người phụ nữ cười khẽ, như thể cô vừa nói một điều thú vị.
Alice
"Tốt, rất tốt. Vì không phải ai cũng làm được như cô đâu."
Một cảm giác bất an tràn ngập trong lòng Claire.
Cô ta đang ám chỉ điều gì?
Những người hồi sinh đều mất ký ức? Không thể nào—cô đã từng gặp những kẻ nhớ lại quá khứ của họ. Nhưng có điều gì đó trong giọng nói của hắn khiến cô không thể gạt bỏ hoàn toàn nghi ngờ.
Claire
"Tôi không biết ông là ai,"
Claire nói, mắt vẫn theo dõi chặt chẽ từng cử động của cô ta
Claire
"Nhưng tôi không có thời gian để chơi trò đố chữ."
Cô ta búng tay.
Đột nhiên, ánh đèn trên trần bật sáng, khiến Claire nheo mắt lại. Khi tầm nhìn rõ hơn, cô nhận ra mình đang ở trong một phòng thí nghiệm. Các thiết bị y tế, màn hình giám sát, và một chiếc bàn mổ lớn nằm ở trung tâm.
Và điều đáng sợ nhất—trên một trong những màn hình, cô thấy hình ảnh của chính mình.
Đó là một đoạn video ghi lại cảnh cô bị giết—một phát đạn xuyên tim, cơ thể ngã xuống sàn, đôi mắt trống rỗng. Cảnh quay tiếp tục, cho đến khi cơ thể cô co giật, rồi từ từ tự tái tạo. Làn da liền lại, máu biến mất, và chỉ sau vài phút, cô mở mắt trở lại—chính xác như lúc này.
Claire cảm thấy tim mình đập mạnh hơn.
Alice
"Chúng ta đã theo dõi cô rất lâu rồi,"
Người phụ nữ nói, chậm rãi bước đến gần.
Alice
"Claire—cô là một hiện tượng. Một kẻ hồi sinh mà không mất ký ức, không mất nhân tính. Cô là mẫu thí nghiệm hoàn hảo."
Alice
Người ta gọi ta là Alice
Claire đông cứng trong một giây. Alice—cái tên này không xa lạ gì với cô. Cô ta là kẻ đứng đầu Tổ chức Thanatos, một tập đoàn nghiên cứu về sự bất tử. Và nếu cô ta ở đây… nghĩa là cô đã rơi vào tay tổ chức.
Alice
"Cô là chìa khóa, Claire,"
Alice tiếp tục, ánh mắt lóe lên sự thích thú
Alice
"Cô có thể giúp chúng ta mở ra bí mật của sự bất tử thật sự."
Cô không chần chừ.
Claire lao tới, nhắm thẳng vào cổ họng hắn bằng một cú đấm. Nhưng trước khi nắm tay cô chạm tới, một luồng xung điện đột ngột bùng lên, xuyên qua cơ thể cô như một cơn sóng thần.
Claire hét lên, toàn thân co giật, trước khi ngã quỵ xuống sàn
Alice cúi xuống, nhìn cô với một nụ cười mỉm.
Alice
"Chúng ta còn rất nhiều thời gian"
Claire nghiến răng, nhưng cơ thể cô không nghe lời. Một cảm giác tê liệt lan tỏa, giữ cô nằm bất động. Cô muốn phản kháng, nhưng trước khi có thể làm gì, ý thức của cô đã chìm vào bóng tối.
Cô ta bước ra khỏi phòng và cánh cửa đóng lại
Comments
Đụt Bịp 🍁
phản ứng của t ; t đag đọc cái jz nè 🫸🐤🫷🔪
2025-04-09
0