Chương 4: Số Phận

An Nhiên
An Nhiên
(không hiểu) "cái gì khiến Đăng Dương cũng cho là vậy?"
Đăng Dương
Đăng Dương
Đến giờ tôi vẫn hoài nghi, không biết những lời nói năm xưa của tôi có phải lý do thực sự khiến cô ra đi hay không? (không cao giọng)
An Nhiên
An Nhiên
Sao anh lại nói như vậy? Sao anh có thể nói như vậy!
An Nhiên
An Nhiên
"mình vẫn nhớ mồn một từng chi tiết của ngày hôm đó."
Nghe Đăng Mỹ nói vậy, chị lập tức đi tìm Đăng Dương để kiểm chứng. Đăng Dương không thể lừa dối chị, nếu anh thừa nhận thì có nghĩa sự thực đúng là như vậy. Chị hoàn toàn tin anh, nhưng nếu anh ấy cũng thích Đăng Mỹ thì sao?
Đăng Dương
Đăng Dương
Đi đi, tôi không muốn nhìn thấy cô! Nguyễn An Nhiên, tôi muốn mình chưa bao giờ quen cô!
An Nhiên
An Nhiên
"Khẩu khí và thái độ tuyệt tình đó, đến giờ nghĩ lại mình vẫn thấy đắng lòng. Tại sao bây giờ anh lại nói như vậy. mình, chính mình đã bỏ rơi anh sao?"
An Nhiên
An Nhiên
Anh có ý gì vậy? (cúi đầu nhìn đăm đăm vào đôi giày dưới chân, nói nhỏ)
Đăng Dương
Đăng Dương
(kéo chị đến một nơi yên tĩnh, buông tay chị ra, châm thuốc hút.) Phải nói thế nào với cô ấy đây, nói sự thực ư? Không thể!
Đăng Dương
Đăng Dương
Hôm đó cha em đến tìm tôi.
Đăng Dương
Đăng Dương
Không ngờ, đúng không? Tôi cũng không ngờ bạn gái của tôi lại là thiên kim tiểu thư của ngài thị trưởng.
An Nhiên
An Nhiên
(Do dự) Chuyện của cha tôi, chắc anh cũng biết…
Đăng Dương
Đăng Dương
Tôi biết
Đăng Dương
Đăng Dương
(gật đầu) Nguyễn Thanh Nguyên tham ô cả tỷ đồng tiền công quỹ, sự việc bại lộ, đã tự sát trong tù. Sự kiện chấn động thành phố Y một thời
An Nhiên
An Nhiên
(nhắm mắt) Thôi không nghĩ tới chuyện đó nữa. Cha tôi… đã nói gì với anh? (nói nhỏ như nói thầm)
Đăng Dương
Đăng Dương
(Cúi đầu) Cậu là một chàng trai ưu tú. An Nhiên thích cậu, tôi cũng không phản đối. Nếu cậu đồng ý, cậu có thể đi Mỹ với An Nhiên, tôi sẽ giúp đỡ. Mọi giấy tờ, nhà ở, trường học tôi sẽ liên hệ, cậu khỏi bận tâm…
Thật là điều kiện lý tưởng.
An Nhiên
An Nhiên
...
Đăng Dương
Đăng Dương
...
Đăng Dương
Đăng Dương
(giọng trầm hẳn xuống) Tôi là một học sinh nghèo, sống bằng tiền học bổng và làm thêm. Theo em ông ấy sẽ nói gì?
An Nhiên
An Nhiên
...
An Nhiên
An Nhiên
"Mình rất hiểu cha mình. Người không có gì để lợi dụng, ông tuyệt nhiên không bao giờ quan hệ. Mình hoàn toàn có thể tưởng tượng ra những lời cha mình có thể nói với Đăng Dương. Nếu không tại sao anh lại tàn nhẫn với mình đến như vậy?"
An Nhiên
An Nhiên
Xin lỗi! Thì ra là thế. (bối rối)
Đăng Dương
Đăng Dương
Câu xin lỗi vừa rồi của em là cho ai? Cho em hay cho cha? Nếu thay cha xin lỗi thì hoàn toàn không cần thiết (bình thản búng tàn thuốc lá, những đốm lửa bé xíu rơi lả tả xuống đất)
An Nhiên
An Nhiên
(yếu ớt biện hộ) Lúc đó… lúc đó, quả thực tôi không biết…
Đăng Dương
Đăng Dương
Sao em không hỏi thẳng tôi? (đột nhiên ngước nhìn chị, mắt lóe sáng)
Đăng Dương
Đăng Dương
(âm u như từ địa ngục vọng về) Em cũng chẳng them hỏi lại, đã vội xử tôi án tử hình. Nguyễn An Nhiên, em thử nghĩ xem, tôi đã hận em thế nào trong suốt những năm qua?
An Nhiên
An Nhiên
"Hận ư?"
An Nhiên
An Nhiên
(kinh hoàng lùi lại)
An Nhiên
An Nhiên
(cánh tay bị nắm chặt, mạnh đến nỗi tưởng xương bị bóp nát.)
Đăng Dương
Đăng Dương
Tôi chưa bao giờ gây sự với em, tại sao em gây sự với tôi? Đã gây sự rồi sao lại bỏ chạy giữa chừng? (rên lên, tuyệt vọng.)
An Nhiên
An Nhiên
(nhắm mắt một cách vô thức không dám nhìn)
Đăng Dương
Đăng Dương
Bây giờ tôi muốn hỏi em
Đăng Dương
Đăng Dương
(dần bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn như thiêu đốt) Nếu hồi đó em biết tất cả, em có ra đi không?
An Nhiên
An Nhiên
"Mình có ra đi không?” (sững người, không ngờ lại hỏi như vậy)
An Nhiên
An Nhiên
"Nếu là bảy năm trước, nhất định mình sẽ đáp không do dự là “Không”. Hồi đó mình đi Mỹ chỉ nghĩ đơn thuần là chạy trốn, mong thoát khỏi đau khổ trong tình yêu. Nhưng bây giờ thì sao? Bây giờ, mình đã hiểu mọi chuyện của bảy năm trước là một cuộc đào tẩu do cha mình vạch ra, nếu không, trong mấy ngày làm sao ông có thể hoàn tất mọi thủ tục xuất cảnh cho con gái? Nếu không tại sao mọi công việc của mình ở Mỹ đều đã được sắp xếp trong khi mình không hay biết gì. Không còn nghi ngờ gì nữa, nếu năm xưa mình không muốn đi cũng sẽ bị áp tải lên máy bay."
An Nhiên
An Nhiên
(cúi đầu) Xin lỗi.
Đăng Dương
Đăng Dương
...
An Nhiên
An Nhiên
...
Đăng Dương
Đăng Dương
Vậy bây giờ thì sao?
An Nhiên
An Nhiên
Bây giờ cái gì? (không hiểu)
Đăng Dương
Đăng Dương
Bây giờ em có muốn cùng tôi không?
An Nhiên
An Nhiên
(kinh ngạc, chỉ thấy tim đập thình thịch.)
Đăng Dương
Đăng Dương
Tôi không muốn lãng phí thời gian trong chuyện này, cũng không có hứng làm quen lại từ đầu. Như một người kinh doanh tình cảm, cho nên em là phù hợp nhất, không phải thế sao?
An Nhiên
An Nhiên
Thật ư? (lặng người, lòng mỗi lúc thêm se lại)
Bởi vì quen nhau, bởi vì phù hợp?
An Nhiên
An Nhiên
"Nhưng Đăng Dương, anh có thực sự hiểu Nguyễn An Nhiên đứng trước mặt anh không? Người mà ngay bản thân có lúc cảm thấy xa lại với chính mình…?"
Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa.
Chị không còn sức chạy theo một trái tim nữa, không muốn chạy theo một tình cảm có nguy cơ tiêu tan, không muốn lần thứ hai chịu đựng cái âm thanh khiến cả thế giới bỗng sụp đổ dưới chân. Cho nên…
An Nhiên
An Nhiên
Trần Đăng Dương, xin lỗi! Hãy tha thứ cho sự yếu đuối của em. Nhưng có một điều chính em cũng không ngờ, thì ra ngay cả anh cũng không mang lại sức mạnh cho em nữa.
Đăng Dương
Đăng Dương
Tại sao em có thể tức thời từ chối như vậy
Đăng Dương
Đăng Dương
(nặng nhọc) Em không cần trả lời anh nhanh như vậy, em…
An Nhiên
An Nhiên
(nhẹ nhàng ngắt lời anh) Em đã kết hôn rồi.
Đăng Dương
Đăng Dương
(Nghẹn lời, sững người, kinh hãi, dằn từng chữ) Em… em nói gì, An Nhiên?
An Nhiên
An Nhiên
(nhìn bóng mình ngả trên đất. nhắc lại) Em đã kết hôn rồi, ba năm trước, ở Mỹ
Đăng Dương
Đăng Dương
Nguyễn An Nhiên, có lẽ tôi đã điên nên mới dày vò em thế này
---
hôm nay xem thông báo nghỉ lễ Quốc Khánh đăng trên báo, An Nhiên mới phát hiện thì ra đã cuối tháng chín
Thu Nguyệt
Thu Nguyệt
Chị Nhiên, nghỉ lễ bảy ngày chị định thế nào?
An Nhiên
An Nhiên
Chị chưa nghĩ đến
Thu Nguyệt
Thu Nguyệt
Sao lại chưa nghĩ đến? Còn em, ngay từ ngày 1 tháng 6 em đã bắt đầu nghĩ mồng 1 tháng 10 rồi
An Nhiên
An Nhiên
Sao năm nay nghỉ dài như vậy?
Thu Nguyệt
Thu Nguyệt
Năm nào chả thế
Thu Nguyệt
Thu Nguyệt
Này, có lẽ chị sống ở nước ngoài quá lâu nên không biết, chế độ nghỉ quốc khánh bảy ngày đã được thực hiện mấy năm nay rồi. Năm nay em định đi du lịch đến cố đô PP, chị có muốn đi cùng không?
An Nhiên
An Nhiên
"chắc chắn là đi cùng với anh chàng bác sĩ"
An Nhiên
An Nhiên
(nghẹo đầu cười) Định để chị theo để chụp ảnh cho hai người chứ gì? Tiền công cao lắm đấy.
Thu Nguyệt
Thu Nguyệt
Chao! Chị thật đáng ghét! (xấu hổ đỏ mặt)
Thu Nguyệt
Thu Nguyệt
(rụt rè kéo áo) Chị Nhiên, chị sao thế? Dạo này, chị cứ là lạ thế nào ấy.
An Nhiên
An Nhiên
Thế ư? Chị không sao?
An Nhiên
An Nhiên
(sực tỉnh) Chả là chị đang nghĩ, bỗng dưng có nhiều ngày nghỉ như vậy, không biết sẽ làm gì.
---
Cổng trường cũ
Chị nhận ra mình đứng trước ngôi trường cũ. Phát hiện này làm chị giật mình, từ chỗ làm đến đây chị đã đi bộ gần nửa thành phố.
An Nhiên
An Nhiên
"cuộc đời mình hình như đã sai sau khi bước chân khỏi ngôi trường này. Nhưng sự thể đã vậy, chặng đường còn lại đi tiếp thế nào đây?"
Đăng Dương
Đăng Dương
Bây giờ em có muốn cùng tôi không? (vang lên bên tai)
An Nhiên
An Nhiên
(đứng lại, nhắm mắt tự trấn tĩnh)
Chị lại tình cờ đến sân vận động. Trên sân có rất nhiều người đang chạy bộ men theo những đường đua.
An Nhiên
An Nhiên
Không biết bây giờ 800m mình chạy hết bao nhiêu thời gian?
khom mình chui qua lan can, đi đến đường đua, vạch ra cái vạch xuất phát
An Nhiên
An Nhiên
(miệng thầm đếm) một… hai… ba…
Mắt nhắm lại, lao mình vào gió lạnh, cuối cùng chị cũng đến vạch xuất phát ban đầu
An Nhiên
An Nhiên
4 phút 25 giây, quá chậm! (tự gõ vào đầu)
An Nhiên
An Nhiên
Còn chậm hơn hôm qua
An Nhiên
An Nhiên
(buồn rầu lẩm bẩm, đoạn ngẩng đầu tinh nghịch nhìn anh) Đăng Dương, hay là hôm thi chạy anh chạy trước, em đuổi theo như vậy chắc chắn em sẽ chạy nhanh hơn! (nũng nịu)
Đăng Dương
Đăng Dương
(Lườm)
An Nhiên
An Nhiên
Hay là treo trước mắt em bức ảnh của anh…
Đăng Dương
Đăng Dương
An Nhiêm, cô đúng là không biết ngượng! (phát cáu, tai anh đỏ dần lên)
An Nhiên
An Nhiên
(Mỉm cười, mở mắt)
vạch đích hoàn toàn trống không…
An Nhiên
An Nhiên
(ngồi xuống đất, gục mặt vào tay bật khóc thành tiếng)
Từ đó trở đi, bất kì một điểm đích nào cũng đều không có Đăng Dương nữa!
---
Đây là lần đầu tiên chị trở lại thành phố Y sau khi về nước.
NVP
NVP
Chị đến du lịch phải không, đã đặt nhà nghỉ chưa, nếu chưa tôi tìm giúp, giá cả đảm bảo thấp nhất thành phố.
NVP
NVP
Có cần người hướng dẫn không, lễ Quốc Khánh giá rất ưu đãi.
An Nhiên
An Nhiên
Có lẽ trông mình không giống người địa phương, mà giống khách du lịch (chua chát tự giễu)
NVP
NVP
Sắp đến khu mới TH, ai xuống xe chuẩn bị
Bên ngoài trời vẫn mưa, An Nhiên ướt lướt thướt chạy vào hành lang gõ cửa, không có ai mở cửa.
An Nhiên
An Nhiên
"Đi vắng? Hay là chuyển đi nơi khác?"
Đứng đợi cả giờ đồng hồ, vẫn không ai trở về, quần áo ướt dán vào người, làm chị run lên, tay lạnh cứng.
An Nhiên
An Nhiên
"nhớ lại hình như hồi nhỏ có lần từ trường trở về, quần áo ướt sũng mình đứng đợi cha cả tiếng đồng hồ cha mới về"
NVP
NVP
(hoảng hốt ôm chị vào lòng dỗ dành) Bố đoảng quá, bố đoảng quá, con đánh bố đi!
Cha mình lúc có tuổi mới có được mụn con, nên rất mực cưng chiều, hễ có thời gian là bế ẵm chơi đùa với mình. Ông bày ra bao nhiêu là trò chơi, hai bố con chơi với nhau không biết chán. Những lúc như vậy trông ông giống như một đứa trẻ, hoàn toàn không có vẻ đạo mạo xa cách của một ông thị trưởng quyền lực. Chỉ có điều ông quá bận, không có thời gian chơi với con gái. Bạn chị nhiều đứa ghen tị với mình bởi chị có bố làm quan to, nhưng hồi đó ít ai biết cô bé An Nhiên viết trong bài tập làm văn: “Mơ ước của tôi là bố hàng ngày về nhà đúng giờ, mỗi ngày không có mấy chú đến nhà nói chuyện với bố cả mấy giờ liền”
Nhưng hễ có thời gian là ông ở bên con gái, chơi đùa, chiều chuộng con hết mực, hoàn toàn không giống như mẹ chị. Trong kí ức tuổi thơ của An Nhiên, mẹ là một người đàn bà lạnh lùng, khó tính, hay cáu bẳng chẳng mấy khi cười với chị…
NVP
NVP
An Nhiên! (cánh cửa vừa mở)
An Nhiên
An Nhiên
(bừng tỉnh) Cô Hoà phải không?
Người phụ nữ trung niên đứng trước mặt chính là hàng xóm của gia đình chị
NVP
NVP
An Nhiên, cháu về lúc nào thế, mau vào nhà đi, ướt hết cả rồi (Cô Hoà vừa mở cửa vừa giục)
An Nhiên
An Nhiên
(lo lắng) Cô Hoà, mẹ cháu vẫn sống ở đây chứ?
NVP
NVP
Vẫn ở đây, không ở đây thì đi đâu được, cháu cũng thật là… bỏ đi lâu như vậy mà không viết cho mẹ cháu lá thư, để mẹ cháu một mình.
An Nhiên
An Nhiên
"Không phải mình không muốn liên lạc với mẹ, nhưng mình có nỗi khổ riêng. Bảy năm trước, khi mới đến Mỹ, lúc được tin về cái chết của cha, mình lập tức gọi điện về cho mẹ"
NVP
NVP
Mẹ: (dửng dưng đến khó hiểu) Sau này, không phải gọi điện thoại về nữa, cũng đừng về nước nữa. Cha cô đã đập tan cuộc đời tôi, bây giờ tôi vừa mới được yên ổn, không muốn nhìn thấy bất cứ thứ gì liên quan đến ông ấy!
Rồi bỏ máy.
Về sau qua một người bạn của cha bên Mỹ, An Nhiên mới được biết những bí mật mà cho đến bây giờ chị không thể tin nổi.
An Nhiên
An Nhiên
Mẹ cháu có khỏe không, cô Hoà?
NVP
NVP
Sức khỏe thì không sao, nhưng cháu về không đúng lúc, mẹ cháu vừa đi theo đoàn du lịch của tiểu khu, năm ngày mới về. Cháu ở lại đây chơi với cô.
An Nhiên
An Nhiên
"Mẹ đi du lịch?”
An Nhiên
An Nhiên
(ngạc nhiên) "Xem ra bà sống không đến nỗi nào"
An Nhiên
An Nhiên
(cười thầm, đứng lên) Cô Hoà, cháu phải đi đây. Cảm ơn cô!
NVP
NVP
Không chờ mẹ cháu về hả?
An Nhiên
An Nhiên
Không ạ, thực ra cháu chỉ muốn biết mẹ cháu sống thế nào, cháu cũng có một số chuyện cần hỏi mẹ
An Nhiên
An Nhiên
(ngập ngừng) Bây giờ biết mẹ cháu sống rất tốt, những chuyện cần hỏi, cháu cũng không muốn hỏi nữa.
Kết cục đã như vậy, nguyên nhân cũng không quan trọng nữa.
An Nhiên
An Nhiên
Cô Hoà, cảm ơn cô. Xin cô đừng nói cháu đã trở về.
Lúc sắp đi An Nhiên hỏi phần mộ của cha.
NVP
NVP
Mộ số 157 khu A, núi KK. Hình như là vậy (nhíu mày)
...
An Nhiên
An Nhiên
(thầm thì) Cha, lâu lắm con mới về thăm cha, cha không trách con chứ? Thực ra, con rất muốn về nước… Nhưng con quá yếu đuối, con sợ con không chịu nổi. Vì sao khi con ra đi, cha là một người bằng xương bằng thịt, đôi tay cha ôm riết con, người cha tỏa hơi ấm, rất ấm, sao bây giờ chỉ là một tấm bia? Con luôn cảm thấy, chỉ cần con không về nước, là cha vẫn như còn sống. Con nhớ lúc con lên máy bay cha còn ấn vào tay con túi bánh bích quy vừng… Lúc đó, cha đã lừa con, cha bảo sang Mỹ nếu thích thì ở lại, nếu không thì lại về, con không thích tí nào nhưng con không trở về…
An Nhiên
An Nhiên
(lấy tay áo lau bức ảnh) Cha, bức ảnh này có phải chụp lúc cha còn là sinh viên không? Cha đừng tưởng là dùng bức ảnh trẻ như thế này, là có thể mạo xưng là ma trẻ.
An Nhiên
An Nhiên
(gõ lên tấm bia) Cha, cha không quan tâm đến con nữa sao?
An Nhiên
An Nhiên
...
An Nhiên
An Nhiên
(mắt mờ đi) Cha, anh ấy nói, à đó là Đăng Dương, cha còn nhớ không, anh ấy bảo chúng con có thể tái hợp, cha thấy thế nào?
An Nhiên
An Nhiên
...
An Nhiên
An Nhiên
(vẫn thầm thì nói chuyện với cha) Thực ra con cũng cảm thấy không nên, anh ấy xuất sắc như vậy, luôn có nhiều phụ nữ thích, anh ấy có thể tìm một người phụ nữ ưu tú. Vả lại, chúng con xa nhau lâu như vậy, đã phần nào trở nên xa lạ với nhau, có lẽ không dễ dàng, sẽ phát sinh nhiều mâu thuẫn, anh ấy sẽ nhanh chóng chán con, thất vọng về con, trước đây anh ấy cũng thất vọng về con. Nếu đến lúc đó mới chia tay, e con không biết mình sẽ thế nào, cứ như bây giờ ít nhất con cũng đã quen rồi…
An Nhiên
An Nhiên
(chuyển giọng sôi nổi) Con vẫn tốt, cha không phải lo lắng gì cho con… Con phải đi đây, cha ạ, chào cha!
...
Lúc đó trên đường phố khách du lịch vẫn rất đông
An Nhiên
An Nhiên
"lần đầu tiên mình gặp Đăng Dương chính là ở con phố phồn hoa này."
An Nhiên
An Nhiên
"Lúc đó đã khá thân thiết, nhưng vào kỳ nghỉ đông hoặc hè Đăng Dương vẫn không chịu cho mình số điện thoại của gia đình anh, lúc đó mình vừa tủi thân vừa buồn, làm gì có cô gái nào số điện thoại của gia đình người yêu mình cũng không biết? Lúc ở bến xe Đăng Dương hờn dỗi một hồi, đoạn giận dữ bỏ đi."
An Nhiên
An Nhiên
"Nhưng được mấy bước mình đã hối hận, mình giận gì kia chứ, nếu mình cứ làm căng có lẽ Đăng Dương sẽ mềm lòng. Nhưng khi quay trở lại, trên sân ga đã không thấy bóng dáng Đăng Dương đâu nữa."
An Nhiên
An Nhiên
"Về đến nhà, mình cảm thấy chán nản, chẳng thiết ăn uống, tivi cũng chẳng thiết xem. Về sau tự nhiên lại nghĩ, nếu mình thường xuyên ra phố, biết đâu chẳng bất ngờ gặp lại Đăng Dương?"
Sau đó, quả nhiên gặp lại.
An Nhiên
An Nhiên
"Hình như chính là dưới tán cây này, cô thiếu nữ đỏm dáng, đầu đội mũ lông trắng, ôm chặt lấy chàng trai đang lúng túng vì những cái liếc mắt nhìn của khách qua đường"
An Nhiên
An Nhiên
"(Vui vẻ hét to) Đăng Dương. Em biết sẽ gặp anh. Em biết mà!"
An Nhiên
An Nhiên
(Nhắm mắt)
Khi giữa họ đã là chuyện dĩ vãng, điều khó chịu nhất, đau đớn nhau là mọi kỉ niệm đều như vừa mới xảy ra ngày hôm qua.
...
Thu Nguyệt
Thu Nguyệt
Chị Nhiên, chị không thể cứ sống mãi như vậy, chị phải biết thời gian rất vô tình. Bây giờ tìm cho mình một người đàn ông, cũng coi là cứu vãn xã hội, để vài năm nữa coi như mình cũng lỡ mà đàn ông cũng thiệt thòi
Thu Nguyệt
Thu Nguyệt
(thì thầm vẻ bí mật) Hơn nữa, bây giờ là phù hợp qui luật tâm lý, chẳng lẽ chị không thích nằm ngủ trong vòng tay ấm áp của một người đàn ông?
An Nhiên
An Nhiên
Thu Nguyệt. Tối qua lại mơ mộng hả?
Thu Nguyệt
Thu Nguyệt
Cũng thỉnh thoảng!
Thu Nguyệt
Thu Nguyệt
(giả bộ xấu hổ, cúi đầu, đỏ mặt, giọng nghiêm túc) Chị Nhiên, chị bây giờ hình như đã trở lại bình thường, không như dạo trước cứ như người sợ bị cướp ấy.
An Nhiên
An Nhiên
"nếu không suy nghĩ nhiều, những niềm vui nho nhỏ thực ra không khó, nói nói cười cười với đồng sự, mọi người tưởng mình vui, lâu dần cảm thấy mình vui thật."
An Nhiên
An Nhiên
Đi thôi, đến giờ rồi, đi họp thôi!
Chủ Biên
Chủ Biên
TS có thể coi là thương hiệu cũ trong thị trường tạp chí phụ nữ, có số lượng phát hành đứng đầu trong các ấn phẩm cùng loại, lượng tiêu thụ quý trước vẫn tăng, nhưng hiện đang có nguy cơ giảm sút.
Chủ Biên
Chủ Biên
Tạp chí của chúng ta muốn có đẳng cấp thì phải có cái mà tạp chí khác không có. Hiện trên thị trường có vô số ấn phẩm cùng loại, phần lớn nội dung trùng lập. Quanh đi quẩn lại cũng là làm đẹp, thời trang, ẩm thực, cuộc sống tình cảm, ngoài những cái đó chúng ta còn có thể làm thêm những gì?
Chủ Biên
Chủ Biên
Hoặc nói cách khác, còn gì hấp dẫn phụ nữ?
Thu Nguyệt
Thu Nguyệt
Tôi biết!
Thu Nguyệt
Thu Nguyệt
(giơ tay phát biểu) Đó là đàn ông!
Chủ Biên
Chủ Biên
(gật đầu vẻ rất nghiêm túc) Thu Nguyệt ngày thường có vẻ nông nổi, nhưng rất nhạy cảm.
Chủ Biên
Chủ Biên
(bật đèn chiếu, trên màn hình hiện lên nhiều dòng chữ) "Những người đàn ông xuất sắc”
NVP
NVP
Tạp chí chúng ta là tạp chí phụ nữ, mở chuyên mục đàn ông có kì quặc không?
Chủ Biên
Chủ Biên
Người khác giới hấp dẫn lẫn nhau, ai cũng biết. Tạp chí đàn ông đưa ảnh phụ nữ lên trang bìa, tạp chí phụ nữ tại sao không thể mở chuyên mục về đàn ông?
Chủ Biên
Chủ Biên
Bất luận thế nào, thị trường vẫn là chân lý duy nhất. Cho nên chúng ta tạm thời quyết định mở chuyên mục này trong bốn số liền. Sau đó căn cứ vào phản ứng độc giả sẽ quyết định bước tiếp theo, có tiếp tục nên làm hay không. Mọi người có ý kiến gì xin cứ nêu.
NVP
NVP
Nhân vật thì sao?
Chủ Biên
Chủ Biên
Về nhân vật, tôi tạm thời đề nghị bốn người này, xin giới thiệu để mọi người góp ý – Chủ biên lại nhấp chuột, màn hình hiện lại ảnh của bốn người đàn ông trẻ – Nhân vật trong chuyên mục chúng ta không phải là những công tử xa vời không thể với, mà là anh tài thuộc mọi lĩnh vực, là người tương đối nổi tiếng, trẻ, đẹp. Quan trọng nhất là phải trẻ và chưa có gia đình.
NVP
NVP
Kia có phải là kiến trúc sư vừa đoạt giải không?
NVP
NVP
Đúng, đúng, người bên cạnh cũng rất quen.
An Nhiên
An Nhiên
Đăng Dương? Sao có thể…? (kinh ngạc.)
Chủ Biên
Chủ Biên
Chính thế
Chủ Biên
Chủ Biên
Với anh ta, khán giả của truyền hình địa phương đều không xa lạ. Trần Đăng Dương là một trong những khách mời của chương trình Pháp luật và cuộc sống. Đây cũng là chuyên mục đang được chú ý.
NVP
NVP
Tôi đề nghị đưa anh ta vào số đầu tiên
NVP
NVP
Anh ta từng xuất hiện trên truyền hình, khá nổi tiếng, dễ gây tiếng vang.
NVP
NVP
Đúng thế, vụ án kinh tế của tỉnh gần đây hình như là do anh ta đảm trách. Nên đưa anh ta vào số đầu
NVP
NVP
Tôi thấy danh tiếng không phải là điểm chính yếu, điều quan trọng là anh ta có ngoại hình rất hấp dẫn, có thể thu hút các cô gái trẻ, hơn nữa, lại thuộc diện giàu có, đây cũng là một ưu thế đáng kể
Chủ Biên
Chủ Biên
(gật đầu) Tôi cũng nghĩ vậy.
NVP
NVP
Sao biết, có bằng chứng gì không? (Hỏi nhỏ)
NVP
NVP
Cậu ghen tỵ hả?
NVP
NVP
Ghen cũng chẳng ích gì, một giờ của người ta có lẽ còn hơn thu nhập cả tháng của mình. Tôi có người quen làm bên tòa án, nghe đâu mỗi vụ xử thù lao của anh ta là ngần này
NVP
NVP
7 triệu á
NVP
NVP
Lẽ nào 70 triệu
NVP
NVP
Thêm mười lần nữa.
Chủ Biên
Chủ Biên
Chuyên mục mới tạm thời quyết định như vậy
Chủ Biên
Chủ Biên
(ngẩng đầu nhìn mọi người) Bây giờ bàn đến vấn đề người phụ trách
Chủ Biên
Chủ Biên
(vui vẻ) Ai muốn phụ trách chuyên mục này?
...
Châu Anh
Châu Anh
Tôi! (trong trẻo, quả quyết)
nữ phóng viên nổi tiếng kiêu sa Đào Châu Anh đứng lên. Khuôn mặt đẹp, thân hình lý tưởng, thái độ tự tin, giọng nói dễ nghe, Đào Châu Anh trình bày nguyện vọng của mình
Châu Anh
Châu Anh
Thưa chủ biên, tôi muốn làm chuyên mục này. Chuyên mục tôi đang phụ trách sắp kết thúc, tôi sẽ hết sức cố gắng cho chuyên mục mới. Ngoài ra tôi còn một ưu thế nữa, tôi tốt nghiệp trường đại học C, cùng trường với luật sư Trần và kiến trúc sư Khang, tôi tin giữa chúng tôi có tiếng nói chung. Hơn nữa, tôi và luật sư Trần Đăng Dương từng là chỗ quen biết…
An Nhiên
An Nhiên
“Từng là chỗ quen biết? Ai thế nhỉ?”. (ngồi đầu, thấy khuôn mặt xinh đẹp thoáng ửng đỏ, trái tim như có bàn tay bóp nhẹ)
NVP
NVP
Tốt nghiệp trường đại học C cơ đấy! Quá giỏi!
NVP
NVP
Thu Nguyệt, sao không nhận đi, món hời sao lại chịu nhường cho người khác?
Thu Nguyệt
Thu Nguyệt
Không được, em mà nhận chuyên mục này bạn trai em lại nghĩ em có tư tưởng đúng núi nay trông núi nọ thì sao.
Thu Nguyệt
Thu Nguyệt
Ôi, sao tôi thấy anh chàng này quen thế nhỉ, An Nhiên chị có thấy thế không?
An Nhiên
An Nhiên
(cười, nói đùa) Mọi anh chàng đẹp trai trên thế giới em đều thấy quen.
Chủ Biên
Chủ Biên
Thôi thôi trở lại vấn đề đi, nếu không ai có ý kiến gì khác, Châu Anh chuyên mục này giao cho cô, hi vọng cô thành công. Ha..ha, không biết đây có phải là mỹ nhân kế không?
NVP
NVP
Người đẹp Châu Anh có thể lôi kéo được anh ta, biết đâu sau này tòa báo chúng ta khỏi mất tiền phí luật sư.
Chủ Biên
Chủ Biên
An Nhiên, An Nhiên
An Nhiên
An Nhiên
Vâng, gì ạ?
Chủ Biên
Chủ Biên
Chuyên đề ảnh tương đối nhẹ nhàng, cô bớt chút thời gian phối hợp với Châu Anh.
An Nhiên
An Nhiên
“Mình không nên xuất hiện trước Đăng Dương vào lúc không thích hợp”.
---
Nhiên phụ trách khâu ảnh, Đào Châu Anh phụ trách chú giải. Công việc buổi sáng vừa kết thúc, Đào Châu Anh đề nghị
Châu Anh
Châu Anh
Chị An Nhiên , chúng mình đi ăn trưa nhé, nhưng em định mời mấy người bạn chị không ngại chứ?
An Nhiên
An Nhiên
Em đi với bạn, tốt nhất chị sẽ về nhà (băn khoăn.)
Châu Anh
Châu Anh
Không sao, nhưng em đi một mình chúng ta khó thanh toán tiền công tác phí.
An Nhiên
An Nhiên
(đành gật đầu)
Đến nhà hàng mới biết khách mời của Đào Châu Anh chính là Tuệ Nhi, người chủ chương trình Pháp luật và cuộc sống trên truyền hình.
Châu Anh
Châu Anh
Chị Tuệ Nhi, đây là đồng nghiệp của em, chị Nguyễn An Nhiên, phóng viên ảnh. Chị Nhiên, đây là phóng viên Tuệ Nhi cựu sinh viên khoa báo chí trường đại học C, hiện là người dẫn chương trình Pháp luật và đời sống.
Tuệ Nhi
Tuệ Nhi
Chào bạn (gật đầu chào rất lịch sự.)
An Nhiên
An Nhiên
Chào bạn (đáp lễ.)
An Nhiên
An Nhiên
“Thế giới này thực là nhỏ bé, muốn trốn tránh cũng không được”
Tuệ Nhi
Tuệ Nhi
Châu Anh, bạn nói tạp chí của các bạn muốn phỏng vấn Trần Đăng Dương?
Châu Anh
Châu Anh
(gật đầu) Đúng vậy, chị Tuệ Nhi chị có thể giới thiệu em không?
Tuệ Nhi
Tuệ Nhi
Giới thiệu, sao lại cần tôi giới thiệu, các bạn đã chẳng quen nhau rồi sao?
Châu Anh
Châu Anh
Chỉ là trao đổi vài câu trong những hoạt động của đoàn trường. Sau khi tốt nghiệp, mỗi người đi một nơi, bây giờ có lẽ anh ta chẳng còn nhớ em là ai (vẻ thất vọng.)
An Nhiên
An Nhiên
(bỗng thấy động lòng.)
Tuệ Nhi
Tuệ Nhi
Chưa chắc, ấn tượng về người đẹp bao giờ chả sâu (mỉm cười.)
Châu Anh
Châu Anh
Chị Nhi, chi có giúp em không?
Tuệ Nhi
Tuệ Nhi
Giúp, nhất định giúp
Tuệ Nhi
Tuệ Nhi
(cười xởi lởi) Nhưng Trần Đăng Dương chưa có bạn gái, em không nên bỏ lỡ cơ hội, đừng để sổng mất con cá to. Anh ta đúng là một đám lý tưởng, mọi phẩm chất, điều kiện miễn chê, chị đảm bảo.
Châu Anh
Châu Anh
Chị Tuệ Nhi! Chị đừng nói lung tung trước mặt đồng nghiệp của em (đỏ mặt.)
Tuệ Nhi
Tuệ Nhi
Thôi, không nói nữa
Tuệ Nhi
Tuệ Nhi
(quay sang vui vẻ) Chị Nhiên thông cảm, chúng tôi vẫn hay đùa như thế đó.
An Nhiên
An Nhiên
Không sao (mỉm cười, cúi đầu, uống cà phê.)
Tuệ Nhi
Tuệ Nhi
Châu Anh, sao tạp chí của em lại nghĩ đến chuyên mục này?
Châu Anh
Châu Anh
Nếu trên tạp chí giới thiệu những anh chàng đẹp trai, tốt nghiệp các trường đại học danh tiếng, có thành tựu, được công chúng biết đến, chị có mua xem không? (tinh nghịch, đuôi mắt đẹp lấp lánh.)
Tuệ Nhi
Tuệ Nhi
Mua chứ, chị sẽ giấu ông xã mua đọc
Tuệ Nhi
Tuệ Nhi
(cười to, nghiêng mái đầu cắt ngắn rất hợp với khuôn mặt) Chỉ có điều, với tính cách của Trần Đăng Dương có thể anh ta không đồng ý xuất trên trên tạp chí phụ nữ. Bạn biết không, hồi đầu chủ trì tiết mục “Pháp luật và cuộc sống”, chị đã không ít công sức mới thuyết phục được anh ta tham gia đấy.
Tuệ Nhi
Tuệ Nhi
(dừng lại, đắn đo) Nhưng cũng chưa biết chừng, nếu ở một vị trí nổi bật có thể anh ta đồng ý.
An Nhiên
An Nhiên
(đang quấy cà phê bỗng dừng lại)
Châu Anh
Châu Anh
(phân vân) Hồi ấy chị làm thế nào thuyết phục được anh ta?
Hồi ấy…
Tuệ Nhi nhớ lại cuộc gặp mặt lần đầu của mình với chàng luật sư trẻ họ Trần hai năm trước, lúc đó anh ta đang nổi tiếng trong giới
Tuệ Nhi
Tuệ Nhi
Chị vẫn nhớ thái độ lạnh lùng và câu hỏi anh ta khi chị đề nghị hợp tác: Đó có phải là vị trí nổi bật không?
Tuệ Nhi
Tuệ Nhi
(vui vẻ thông báo) Đứng đầu trong những chương trình tương tự.
Tuệ Nhi
Tuệ Nhi
Sau đó, anh ta còn nói: Vậy là sẽ có rất nhiều người nhìn thấy…
Tuệ Nhi
Tuệ Nhi
Đúng vậy, rất nhiều người xem – Lúc đó chị nhắc lại như vậy.
Tuệ Nhi
Tuệ Nhi
Có thể anh ta đồng ý, để chị thử xem (trân trọng hứa.)
---
Châu Anh phát hiện An Nhiên mỗi lúc mỗi đi chậm hơn
Châu Anh
Châu Anh
(sốt rột quay đầu giục) Chị Nhiên, nhanh lên, sắp đến giờ tan tầm, đường đông lắm.
Châu Anh
Châu Anh
(Thấy vẻ ngơ ngác của chị) Chị nghĩ gì thế?
An Nhiên
An Nhiên
Không có gì!
An Nhiên
An Nhiên
(sực tỉnh nói) Mình đang nhớ trước đây cũng ở quảng trường này mình và một người bạn học lạc nhau, tìm mãi mới thấy anh ta. Lúc đó mình đã nói với anh ta, nếu không tìm thấy thì tôi đứng trên các giá chào hàng.
Châu Anh
Châu Anh
Tại sao?
An Nhiên
An Nhiên
Anh ta cũng hỏi thế?
An Nhiên
An Nhiên
(bật cười) Mình nói, nếu không tìm thấy anh, tôi sẽ đứng ở một nơi nổi bật để anh nhìn thấy.
An Nhiên
An Nhiên
“Có phải Đăng Dương xuất hiện trên truyền hình, là hy vọng chị nhìn thấy và đi tìm anh? Lần này đến lượt anh đứng ở vị trí nổi bật?”
Châu Anh
Châu Anh
Đó là người chị thích phải không?
Châu Anh
Châu Anh
Chắc chắn là người chị rất thích…

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play