Ngày lễ tình nhân bất ngờ
Chiều ngày 13-2 tại căn hộ của anh
Ánh nắng nhạt dần ngoài cửa sổ. Căn phòng ngăn nắp, tối giản. Hùng đang ngồi đọc sách trên ghế sofa, trong khi Đăng từ cửa bước vào, tay cầm một hộp quà nhỏ, được gói gọn gàng.
Đỗ Hải Đăng
//rón rén bước đến//
Đỗ Hải Đăng
Anh… mai là Valentine. Em… à không, tôi có mua một món này, coi như kỷ niệm
Đỗ Hải Đăng
//giơ chiếc hộp ra//
Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút bất ngờ
Huỳnh Hoàng Hùng
Lễ gì cơ?
Đỗ Hải Đăng
//cười ngượng//
Đỗ Hải Đăng
Valentine. Mẹ tôi gọi, bảo tôi không được để người yêu ‘thiệt thòi’
Anh nhẹ nhàng đặt cuốn sách xuống
Huỳnh Hoàng Hùng
//thở dài//
Huỳnh Hoàng Hùng
Chúng ta có cần làm đến mức này không? Tôi tưởng chúng ta đã rõ ràng ngay từ đầu. Đây chỉ là một vai diễn, đúng không?
Đỗ Hải Đăng
Ừ. Giả thôi mà. Nhưng… không lẽ đến một chút cảm xúc cũng không được giả nốt?
Anh trầm lặng 1 lúc liền cất tiếng
Huỳnh Hoàng Hùng
Tôi không thích những thứ rườm rà. Quà cáp, hoa hòe, những buổi hẹn hò dối lòng… Mệt lắm
Đỗ Hải Đăng
Thì tôi cũng đâu cần anh phải yêu tôi thật. Tôi chỉ… không biết mình đang làm cái gì nữa
Sự im lặng bao trùm, chỉ còn tiếng kim đồng hồ chạy đều
Huỳnh Hoàng Hùng
//áy náy//
Huỳnh Hoàng Hùng
Tôi xin lỗi nếu tôi khiến cậu thấy như vậy. Nhưng tôi không muốn ai tổn thương… kể cả cậu //nhẹ giọng hơn//
Đỗ Hải Đăng
Lạ nhỉ. Mình sống giả, diễn giả, mà tổn thương lại thật
Cậu đặt hộp quà lên bàn, tiến về phía cửa sổ
Đỗ Hải Đăng
Tôi về nha, sáng giờ cũng làm phiền anh nhiều rồi
Huỳnh Hoàng Hùng
//im lặng//
Huỳnh Hoàng Hùng
Cậu với mẹ cậu chưa lành mà, ở lại thêm chút nữa rồi hẳn về..
Hồi sáng cậu và mẹ cậu có cãi nhau vì 1 chuyện nhỏ, cậu tức giận bỏ ra khỏi nhà mặt cho bà có chửi rủa cậu như nào
Cậu dạo vòng trên phố thì bắt gặp anh vừa mua sữa từ siêu thị và chuẩn bị về nhà nên cậu liền ngỏ lời xin anh cho mình qua nhà chơi
Đỗ Hải Đăng
Chắc mẹ tôi cũng bớt nóng rồi, tôi về đây
Đỗ Hải Đăng
tạm biệt anh //rời di//
Huỳnh Hoàng Hùng
ừm…tạm biệt cậu
Đêm Valentine, anh mở hộp quà ra, phát hiện đó là chiếc đồng hồ có khắc dòng chữ nhỏ phía sau: “Nếu thời gian là giả, thì ít nhất xin cho một khoảnh khắc là thật”
Huỳnh Hoàng Hùng
//mỉm cười//
Anh lặng lẽ đeo đồng hồ vào cổ tay. Lần đầu tiên, anh thấy cảm giác lạ như một phần của “vai diễn” này không còn là diễn nữa
Anh với tay lấy điện thoại nhắn tin cho cậu
Huỳnh Hoàng Hùng
📱: Đăng à
Đỗ Hải Đăng
📱: Tôi nghe này, anh gọi tôi có gì không?
Huỳnh Hoàng Hùng
📱: Cảm ơn cậu vì món quà này nha
Đỗ Hải Đăng
📱: À có gì đâu mà
Huỳnh Hoàng Hùng
📱: Cậu qua nhà tôi ăn tối nhá, xem như đó là quà tôi dành tặng cậu
Vừa nhắn xong anh liền lăng lộn trên giường vì quá ngại
Bên phía cậu thì hơi ngạc nhiên vì anh ngỏ lời rủ qua nhà ăn tối
Đỗ Hải Đăng
📱: 8 giờ tôi qua
Huỳnh Hoàng Hùng
Đi nấu ăn thôi!
Anh bước đến căn bếp nhỏ gọn gàng của mình
Đeo 1 chiếc tạp dề màu nâu hạt dẻ
ôi tr đất oii!!
Lười viết típ wa nên tua đên khúc doo tới nhee🤡🤡
Huỳnh Hoàng Hùng
Đây ra liền //mở cửa//
Đỗ Hải Đăng
Chào anh //vẫy//
Huỳnh Hoàng Hùng
//mỉm cười//
Huỳnh Hoàng Hùng
Cậu vào nhà đi
Cậu vừa kịp cởi giày, còn chưa kịp treo áo khoác lên móc thì một làn hương ấm áp, thơm lừng đã lướt ngang mũi
Huỳnh Hoàng Hùng
Cậu vào ghế ngồi trước đi, tôi còn xíu nữa là xong rồi
Cậu bước vào bếp nhìn thân hình nhỏ nhắn đang nấu ăn cho mình
Đỗ Hải Đăng
Cần tôi giúp gì không
Huỳnh Hoàng Hùng
Thôi, để tôi làn được rồi
Đỗ Hải Đăng
Không sao, để tôi phụ cho
Huỳnh Hoàng Hùng
Ừm…vậy cậu bưng đồ ăn ra bàn đi
Huỳnh Hoàng Hùng
Xong rồi, cậu ăn thử đi xem hợp khẩu vị không
Đăng dùng đũa gắp 1 miếng thịt bỏ vào miệng thưởng thức
Đỗ Hải Đăng
Ngon đó, không ngờ anh nấu ăn ngon như vậy
Huỳnh Hoàng Hùng
//cười// cảm ơn cậu
Đỗ Hải Đăng
Anh học nấu ăn từ khi nào vậy?
Huỳnh Hoàng Hùng
Tôi học từ nhỏ rồi
Đỗ Hải Đăng
Sao lại học từ nhỏ?
Đỗ Hải Đăng
Bộ ba mẹ anh không nấu ăn cho anh hả?
Huỳnh Hoàng Hùng
//mỉm cười//
Huỳnh Hoàng Hùng
Ba mẹ tôi ly dị từ lúc tui còn chưa sinh ra, mẹ tôi gửi tôi vào cô nhi viện…
Huỳnh Hoàng Hùng
Từ nhỏ đến giờ tôi không có bạn bè hay người thân bên cạnh
Huỳnh Hoàng Hùng
Phải học cách tự lập
Nói đến đây mắt anh rưng rưng giọng thắt ngẹn lại
Đỗ Hải Đăng
T-tôi xin lỗi vì đã hỏi quá khứ tồi tệ đó của anh..
Huỳnh Hoàng Hùng
Không sao
Huỳnh Hoàng Hùng
Tôi cũng quen rồi //mỉm cười//
Cậu nhìn anh mà không khỏi thương xót, mồ côi ba mẹ từ nhỏ, không bạn bè không người thân
Đỗ Hải Đăng
*Sao mình lại quan tâm anh ấy nhỉ?*
Cả 2 ăn xong thì cùng nhau dọn dẹp, bỗng ngoài cửa sổ trời đổ cơn mưa nặng hạt
Huỳnh Hoàng Hùng
Có sấm nữa
Đỗ Hải Đăng
Chắc không về được rồi
Huỳnh Hoàng Hùng
Cậu không đi xe sao?
Đỗ Hải Đăng
Không, tôi ngồi nên quán cà phê gần đây từ sáng nên lội bộ qua cho nhanh
Huỳnh Hoàng Hùng
Sao lại không về nhà mà lại qua đó!?
Đỗ Hải Đăng
T-tôi sợ mẹ la nên mới qua đó…
Huỳnh Hoàng Hùng
*Vậy mà hồi sáng nói sẽ không sao, ai ngờ lại ra quán trốn*
Huỳnh Hoàng Hùng
ahh //bịt tai//
Huỳnh Hoàng Hùng
ph-phải..
Đỗ Hải Đăng
Vào trong ngồi đi
Cậu đỡ anh vào ghế ngồi nghỉ
Đỗ Hải Đăng
Muộn rồi, tôi về nhà đây
Đăng chuẩn bị rời đi thì 1 bàn tay nhỏ mềm kéo cậu lại
Huỳnh Hoàng Hùng
C-cậu ở đây được không…?
Huỳnh Hoàng Hùng
Tôi sợ lắm…
Đỗ Hải Đăng
Không sao đâu, lát nữa sẽ tạnh thôi
Huỳnh Hoàng Hùng
ahh //nhào đến//
Anh hoảng loạn nhào đến ôm cậu vào lòng để bớt đi cơn sợ của mình, má anh áp sát vào cơ ngực săn chắc của cậu
Cậu nhìn người nhỏ bé đang run rẩy ôm mình thì có chút giao động
Đỗ Hải Đăng
*không không, chỉ là hợp đồng, anh ấy đã nói rồi*
Đỗ Hải Đăng
Vậy tối nay tôi ngủ lại được không?
Huỳnh Hoàng Hùng
Được được, tôi cảm ơn cậu
Đỗ Hải Đăng
Để tôi ngủ sofa cho, cậu vào phòng ngủ đi
Huỳnh Hoàng Hùng
Nhưng cậu là khách mà, cậu vào phòng ngủ đi
Đỗ Hải Đăng
Thôi, cứ vào phòng ngủ đi
Đỗ Hải Đăng
Tôi ngủ sofa cho
Anh im lặng nhìn cậu rồi đi vào phòng
Mưa vẫn chưa tạnh mà còn nặng hạt hơn
Sấm thì càng ngày càng nhiều
Anh run rẩy trốn trong mền
Huỳnh Hoàng Hùng
Kh-không… //run//
Đỗ Hải Đăng
Thôi bình tĩnh đi, lát nữa sẽ tạnh thôi
Huỳnh Hoàng Hùng
//im lặng//
Đỗ Hải Đăng
Ngủ ngoan nhé, tôi ra ngoài
Huỳnh Hoàng Hùng
Khoan đã…
Huỳnh Hoàng Hùng
C-cậu ngủ trong phòng với tôi được không…
Huỳnh Hoàng Hùng
Tôi sợ lắm…
Đỗ Hải Đăng
Nếu anh đồng ý thì tôi sẽ ngủ ở đây cùng anh
Huỳnh Hoàng Hùng
T-tôi đồng ý mà
Anh xích qua 1 chút để nhường chỗ cho cậu nằm
Đỗ Hải Đăng
Anh ngủ ngoan //xoa đầu//
Huỳnh Hoàng Hùng
Nhưng tôi sợ…
Đỗ Hải Đăng
Chỉ cần nhắm mắt và quên đi truyện đó là được rồi
Một lúc lâu thì anh cũng chìm vào giấc
Cậu nhìn anh rồi cười mỉm vì trong anh khi ngủ rất đáng yêu
Cậu đặc nụ hôn lên trán anh rồi cũng chìm vào giấc ngủ
ôi tr đất oii!!
e kh ph là les…
tại e lại nghĩ là cj thích e?
ôi tr đất oii!!
Vì hôm trước cj đã hôn e trong lúc e ngủ…
Comments
Raquel Leal Sánchez
Truyện này cuốn hút ghê 🤩
2025-05-08
1