chương 3: Thiếu soái...

------
tác giả xinggai
tác giả xinggai
Các độc giả đọc truyện vui vẻ
-----
Giữa trưa nắng như đổ lửa, phố lớn trước Vân Sơn Phủ vắng hoe, chỉ nghe tiếng ven kêu râm ran từ những tán cây me cổ thụ ven đường. Cổng sắt cao ngất của phủ bật mở một cách vội vã, khi một người lính trẻ từ trong lao ra, giày da nện thẳng xuống mặt sân nóng bỏng. Anh ta vừa chạy, vừa lau mồ hôi, tay siết chặt tờ điện tín, mắt dáo dác tìm người. Chỉ vài bước sau, anh dừng sững – bên ngoài cổng, một cậu bé mặc quân phục tỉ mỉ, đứng thẳng như cây tùng non giữa nắng. Cậu chỉ cao tới vai người lính, nhưng đôi mắt đen nhánh đầy tự tin đang chăm chú nhìn vào trong phủ. Áo khoác ngắn chỉnh tề, ống tay áo hơi dài che gần tới bàn tay trắng muốt. Trên ve áo thêu chỉ bạc, là dấu hiệu cho thấy thân phận đặc biệt: Phó Quan Nội Các – Vũ Nguyên Bạch. “Vũ phó quan!” – người lính hô lớn, khom lưng kính cẩn như trước một vị trưởng quan thực thụ – “Mời cậu vào trong phủ! thiếu soái đang chờ!” Vũ Nguyên Bạch gật nhẹ, không nói gì. Cậu xoay người bước vào cổng, bước đi ung dung, từng bước tuy nhỏ nhưng đầy tự chủ. Giữa ánh nắng gắt gao của buổi trưa, bóng dáng bé nhỏ ấy đi vào lòng Phú Gia Phủ – nơi quyền lực và âm mưu đan xen. Đứa trẻ mười ba tuổi ấy... không phải một cậu bé bình thường.
------
Vũ Nguyên Bạch
Vũ Nguyên Bạch
Thiếu soái cho gọi tôi có việc gì?/hơi cúi người chào/
???
???
đương nhiên là có việc quan trọng thì mới gọi Vũ phó quan đây đến để bàn chuyện /cười nhẹ/
Âm cuối của lời nói được nhấn nhẹ, kéo hơi dài, như cố tình pha trò giữa một câu nói tưởng chừng nghiêm túc. Khi cười, giọng cười không lớn, chỉ hơi bật ra qua mũi, nhưng lại mang theo sự tinh quái của người luôn biết mình đang làm chủ tình thế. Cái cách nói chuyện khiến người ta vừa khó chịu, vừa không thể giận. Bởi vì dù có vẻ trêu chọc, nhưng mỗi chữ thốt ra đều như có kim giấu trong lụa – vừa mềm, vừa sắc.
Vũ Nguyên Bạch
Vũ Nguyên Bạch
*giọng nói này?*
???
???
Sao?
???
???
mới đó mà đã quên tôi rồi à
Tần Hạo Chiến
Tần Hạo Chiến
NovelToon
Vũ Nguyên Bạch
Vũ Nguyên Bạch
*đây...?*
-----
người làm
người làm
cô nghe nói gì chưa
người làm
người làm
chuyện thiếu soái của chúng ta trở về đó
người làm 2
người làm 2
Chuyện gì vậy?
người làm 2
người làm 2
Thiếu soái trước kia đi đâu ư?
người làm
người làm
đúng là người mới
người làm
người làm
để ta kể cô nghe /thì thầm/
người làm 2
người làm 2
/ghé gần lại/
người làm
người làm
Trước kia nghe nói vị thiếu soái của chúng ta -Tần Hạo Chiến -đó ,trước từng bị đuổi ra khỏi nhà 1 lần do cố chấp nhận nuôi và bảo vệ cho 1 cô nương nhỏ
người làm
người làm
Vị cô nương này là do chính Thiếu Soái nhặt được ở ngoài hẻm nhỏ ,không rõ xuất xứ
người làm
người làm
Thiếu soái của chúng ta có vẻ rất thích vị cô nương này nên đã cố chấp xin Đại soái giữ người lại
người làm
người làm
Đại soái không cho phép và phạt thiếu soái ở trong phòng 1 tuần chép đủ 100 bài thơ nổi tiếng thì mới chấp nhận vị cô nương đó
người làm
người làm
Về sau cũng không rõ vì lí do gì mà vị cô nương này xảy ra chuyện ,thiếu soái làm ầm ĩ 1 trận lớn liền bị đại soái đuổi lên núi học ,đến tận bây giờ mới được trở về
người làm 2
người làm 2
/ngạc nhiên/ vậy vị cô nương kia đâu rồi?
Vũ Nguyên Bạch
Vũ Nguyên Bạch
/đi ngang qua/
người làm
người làm
Ta cũng không rõ ,vị cô nương đấy vẫn luôn được bảo vệ vô cùng an toàn trong vòng tay của thiếu soái ,rất ít người được thấy mặt nàng ta
người làm 2
người làm 2
Nghe thích quá điii ,ước gì ta cũng được 1 phần của vị cô nương ấy thì tốt quá
người làm
người làm
Cô nằm mơ đi
người làm
người làm
/dí nhẹ tay lên đầu đối phương/
Vũ Nguyên Bạch
Vũ Nguyên Bạch
hừm
người làm
người làm
/giật mình/
người làm 2
người làm 2
/giật mình/
người làm 2
người làm 2
Phó quan!!
người làm
người làm
phó quan!
Vũ Nguyên Bạch
Vũ Nguyên Bạch
/liếc/ đừng để thiếu soái nghe được những lời nói ấy của các cô
người làm
người làm
/sợ hãi/ d..dạ vâng
người làm 2
người làm 2
/sợ hãi/dạ..
người làm rời đi
Vũ Nguyên Bạch
Vũ Nguyên Bạch
*....*
Vũ Nguyên Bạch
Vũ Nguyên Bạch
*vị cô nương đấy là ai?*
------
phía cuối hành lang lát gỗ lim, nơi ánh sáng nắng chiều thường xuyên tràn vào qua tấm rèm nhung màu huyết dụ. Có 1 Căn phòng rộng, trần cao, đèn chùm pha lê treo lửng lơ trên đầu, lấp lánh phản chiếu ánh sáng như những con dao nhỏ lơ lửng giữa không trung. Nội thất trong phòng toàn hàng quý: bàn gỗ mun hoa chạm rồng uốn lượn, ghế bọc da thật bóng loáng, giá sách cao sát trần, kê đầy hồ sơ, thư tịch, và… rượu mạnh nhập khẩu. Trên bàn còn có một khẩu súng lục Đức được lau chùi cẩn thận đặt ngay cạnh chiếc bật lửa khắc tên riêng – như thể quyền lực, tri thức và đạn dược là ba thứ Hạo Chiến lúc nào cũng phải có trong tầm tay. Dù xa hoa là thế, căn phòng lại mang một nét bừa bộn rất “người” – mấy bản đồ địa chính trải nửa vạt bàn, vài tờ điện tín chưa mở nằm chồng lên nhau, hộp thuốc lá để ngửa, gạt tàn đầy đầu lọc cháy dở. Có cả một chiếc áo khoác quân phục vắt hờ trên lưng ghế, như thể vừa có ai rời đi vội vã. Giữa không gian ấy, Tần Hạo Chiến ngồi nghiêng người trên ghế, một tay chống cằm, tay còn lại đang xoay xoay cây bút máy bạc. Mắt anh khẽ nheo lại, hàng lông mày đen rậm cau lại đầy suy tư – nhưng khoé môi lại cong nhẹ, mang theo một nụ cười thoáng hiện, như thể giữa đống hồ sơ và âm mưu đó, anh vừa mới nghĩ ra một trò chơi mới thú vị.
Tần Hạo Chiến
Tần Hạo Chiến
* sắp có trò vui để xem rồi*
Tần Hạo Chiến
Tần Hạo Chiến
NovelToon
-----
Hai dòng họ Lâm và Trương vốn là thế lực hùng mạnh ở vùng đất Trung Châu. Họ từng là đồng minh thân thiết, kết thông gia, cùng dựng nên cơ nghiệp rạng danh. Nhưng vì một biến cố – có người nói là do tranh giành quyền lực, kẻ khác lại đồn rằng vì một mối tình tay ba giữa hậu duệ hai họ – mà tình thân hóa thù sâu. Cái chết bí ẩn của Lâm Gia Chiêu – trưởng tử họ Lâm – vào một đêm mưa gió là ngòi nổ cho cuộc chiến. Dòng họ Lâm cáo buộc Trương gia ám sát nhằm đoạt chức quan trấn thủ. Trương gia phủ nhận, nhưng thái độ lấp lửng và việc đột ngột thăng tiến của Trương lão gia đã khiến mọi sự nghi ngờ càng thêm dày đặc... Hai bên bắt đầu trả đũa lẫn nhau. Từ thương trường đến kinh doanh, từ những âm mưu độc kế đến những cuộc tàn sát trong đêm tối. Các thế hệ sau cũng bị cuốn vào vòng xoáy thù hận, lớn lên trong giáo huấn “không đội trời chung”. Thậm chí, có lời nguyền truyền lại trong dòng họ Lâm: “Kẻ nào mang họ Trương, chẳng được bước qua đất Lâm, nếu không muốn máu nhuộm trời sương.”
"Trâu bò đánh nhau rồi muỗi chết"
Cuộc chiến dài dằng dặc của hai gia tộc lớn liên lụy tới vô vàn những người thường không thù không oán ,gây nên những cuộc thảm sát ,những cái chết tức tưởi chẳng thế được đưa ra ánh sáng
-----
Vũ Nguyên Bạch
Vũ Nguyên Bạch
/thu dọn đồ đạc/
Lưu Trương Gia
Lưu Trương Gia
Này ,cậu nói xem
Lưu Trương Gia
Lưu Trương Gia
tại sao thiếu soái đột nhiên lại bảo cậu dọn và phủ ở vậy chứ
thiếu niên vừa ngậm cây bút mực vừa loay hoay tìm kiếm thứ gì đó ,lại lên tiếng hỏi cậu
Vũ Nguyên Bạch
Vũ Nguyên Bạch
Tôi cũng không biết
Lưu Trương Gia
Lưu Trương Gia
Kì lạ thật đấy
Lưu Trương Gia
Lưu Trương Gia
à này/ tiến đến gần cậu/
Vũ Nguyên Bạch
Vũ Nguyên Bạch
/ngước mắt lên nhìn/
Lưu Trương Gia
Lưu Trương Gia
Cậu đó
Lưu Trương Gia
Lưu Trương Gia
sau này sống trong phủ thì nhớ bảo vệ thiếu soái cho tốt ,à đúng rồi cậu cũng đừng cố gắng tập luyện nhiều quá làm chi ,maf chỉ sợ cậu chuyến ra đấy đến cả thời gian tập luyện cũng không còn đâu
Vũ Nguyên Bạch
Vũ Nguyên Bạch
...
Vũ Nguyên Bạch
Vũ Nguyên Bạch
NovelToon
Lưu Trương Gia
Lưu Trương Gia
đúng là tên mặt lạnh/đặt tay lên vai cậu/
Lưu Trương Gia
Lưu Trương Gia
Nếu trước kia cậu không cứu tôi thì có lẽ bây giờ tôi vẫn còn rất ghét cậu đấy ,nhóc con
Vũ Nguyên Bạch
Vũ Nguyên Bạch
Tôi lớn rồi
Lưu Trương Gia
Lưu Trương Gia
cậu có để ý nội dung lời nói của tôi không vậy/ -.-'/
cậu đột ngột lên tiếng
Vũ Nguyên Bạch
Vũ Nguyên Bạch
Hình như người cứu tôi là thiếu soái
Lưu Trương Gia
Lưu Trương Gia
!!!
Lưu Trương Gia
Lưu Trương Gia
Thật sao?
Lưu Trương Gia
Lưu Trương Gia
NovelToon
Lưu Trương Gia
Lưu Trương Gia
Sao cậu lại nghĩ vậy?
Vũ Nguyên Bạch
Vũ Nguyên Bạch
Giọng nói
Lưu Trương Gia
Lưu Trương Gia
*giọng nói ư?*
Vũ Nguyên Bạch
Vũ Nguyên Bạch
Giọng nói của thiếu soái tôi nghe rất quen
Vũ Nguyên Bạch
Vũ Nguyên Bạch
Chỉ là không nhớ nổi
Vũ Nguyên Bạch
Vũ Nguyên Bạch
Nhớ lại thì chưa từng nghe giọng ai như vậy trong khoảng 2 năm trở lại đây
Vũ Nguyên Bạch
Vũ Nguyên Bạch
Rất có thể là 2 năm trước,thiếu soái đã giải cứu tôi và...
Nguyên Bạch khẽ nhíu mày, đôi mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi như thể đang cố chống chọi với cơn đau âm ỉ đang gõ nhịp trong đầu. Cậu đưa tay xoa nhẹ thái dương, những ngón tay miết chặt xuống da như thể muốn bóp nghẹt cơn nhức nhối đang dày vò. Mỗi âm thanh xung quanh vang lên như tiếng sấm, dội vào óc khiến cậu càng thêm choáng váng. Ánh nhìn cậu dần trở nên lạc lõng, mờ nhòe giữa không gian chao đảo. Một cơn buốt nhói vụt qua, khiến cậu cắn chặt răng, đôi vai khẽ run lên.
Lưu Trương Gia
Lưu Trương Gia
TIỂU BẠCH!
Vũ Nguyên Bạch
Vũ Nguyên Bạch
/tay đỡ trán/
Lưu Trương Gia
Lưu Trương Gia
/đỡ lấy cậu/ không sao chứ?
Lưu Trương Gia
Lưu Trương Gia
Không nhớ được thì đừng cố nhớ
Vũ Nguyên Bạch
Vũ Nguyên Bạch
...
Vũ Nguyên Bạch
Vũ Nguyên Bạch
Tôi không sao ,ngồi tí sẽ khỏi thôi
Vũ Nguyên Bạch
Vũ Nguyên Bạch
Cậu cứ làm việc của cậu đi
Lưu Trương Gia
Lưu Trương Gia
/lo lắng/ *lúc nào cũng vậy mồm thì nói hay lắm ,để xem cậu mạnh miệng được bao lâu*
Lưu Trương Gia
Lưu Trương Gia
/đỡ cậu ngồi xuống giường/
Lưu Trương Gia
Lưu Trương Gia
Tôi đi lấy thuốc
Vũ Nguyên Bạch
Vũ Nguyên Bạch
Không cần
Vũ Nguyên Bạch
Vũ Nguyên Bạch
tôi không uống
Lưu Trương Gia
Lưu Trương Gia
Haizzz ,cậu ngoan ngoãn mà uống thuốc đi ,đừng có để thiếu soái nhìn thấy bộ dạng này của cậu
Vũ Nguyên Bạch
Vũ Nguyên Bạch
*thiếu soái...*
-----
Lưu Trương Gia
Lưu Trương Gia
NovelToon
Lưu Trương Gia
Lưu Trương Gia
đây
Lưu Trương Gia
Lưu Trương Gia
cậu uống đi
Vũ Nguyên Bạch
Vũ Nguyên Bạch
/do dự/
Lưu Trương Gia
Lưu Trương Gia
THIẾU SOÁI/ nhấn mạnh/
Cuối cùng cậu vẫn cầm thuốc lên uống
Vũ Nguyên Bạch
Vũ Nguyên Bạch
/uống thuốc/
khuôn mặt cậu nhăn nhẹ ,nhìn thoáng qua khó mà đoán được cậu là 1 người không thích uống thuốc
------
Sáng hôm sau
Vũ Nguyên Bạch 13 tuổi, nhưng trong bộ quân phục chỉnh tề, cậu không hề tỏ ra e dè hay sợ sệt. Dù chỉ mới bước vào tuổi dậy thì, vẻ mặt cậu vẫn giữ được sự lạnh lùng, cứng cỏi, như thể đã trải qua quá nhiều thử thách dù chưa từng gặp phải. Cậu nắm chặt chiếc vali, bước ra khỏi chiếc xe với dáng đi vững vàng, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía phú gia phủ, không một chút dao động. Ánh mắt cậu không lay chuyển trước cảnh vật xung quanh. Mọi thứ dường như đều không có gì mới mẻ, chỉ là một phần trong kế hoạch đã được an bài từ trước. Cậu không phải là đứa trẻ run sợ trước những thay đổi, mà là một thiếu niên đã sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách, dù là sống cùng Tần Hạo Chiến – vị thiếu soái có tính cách kì loại và có phần quài dị. Mái tóc đen rối nhẹ, cậu bước vào trong như thể đây là nơi cậu đã thuộc lòng, không có chút ngạc nhiên hay sợ hãi. Cậu không cần phải lo lắng, vì cậu biết mình sẽ đối phó được với tất cả, bất kể là ai, bất kể là chuyện gì. Cậu đã lớn, và cậu sẽ tự đi con đường của mình.
------
tác giả xinggai
tác giả xinggai
paipai có tềnh iu ,nhớ ❤️nhen
Hot

Comments

Có Bầu Với Muỗi

Có Bầu Với Muỗi

tui nghĩ tg nên miêu tả ít lại ó

2025-05-25

0

Thanh Huyền

Thanh Huyền

tác giả viết nhiều zzzz

2025-04-27

1

🎊Tiểu Rùa nhỏ🎊

🎊Tiểu Rùa nhỏ🎊

tác giả chăm quéeeee

2025-04-25

2

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play