#1[CapRhy]Theo Đuổi Cậu Bằng Một Cách Khác.
3.Màn mưa tẩy trôi hy vọng cuối cùng
Trời mưa nặng hạt, xối xả như trút nỗi niềm uất ức của bầu trời, từng hạt nước lạnh buốt đập xuống sân trường vắng lặng
Mọi học sinh trong trường gần như đã về hết,chỉ còn lại lác đác vài bóng hình quanh sân trường
Đức Duy đứng dưới mái hiên, chiếc ô đen cầm chặt trong tay - thứ duy nhất che chắn anh khỏi cơn giông tố cuộc đời
Đôi mắt anh dán vào bóng lưng quen thuộc phía xa, nơi Quang Anh đang co ro dưới mái che nhỏ,gò má nhợt nhạt vì lạnh và đôi mày khẽ nhíu
Nguyễn Quang Anh
/đứng trú mưa dưới mái che/
Nguyễn Quang Anh
Aizz,lại quên xem dự báo thời tiết rồi
Nguyễn Quang Anh
Bố mẹ hôm nay lại không ở nhà nữa
Duy mỉm cười cay đắng. Anh thuộc từng thói quen của cậu, kể cả sự vô tâm ấy
Bước chân Duy xuyên qua màn mưa như xuyên qua bức tường ngăn cách họ suốt 6 năm trời
Nguyễn Quang Anh
Chả lẽ phải đội mưa về hả?
Nguyễn Quang Anh
Đành vậy
Lúc Quang Anh chuẩn bị lấy đà chạy nhanh về nhà thì có một tiếng gọi ngắt quãng hành động của cậu
Duy đưa chiếc ô về phía Quang Anh, giọng nói khàn đục không rõ vì cái lạnh của thời tiết hay vì sự run rẩy khi đối mặt với cậu
Quang Anh quay sang cùng đôi mày đang nhíu dán chặt vào Đức Duy
Cậu mạnh tay đẩy chiếc ô màu đen tuyền ra xa
Nguyễn Quang Anh
Tôi không cần.
Nguyễn Quang Anh
Đừng có cố tỏ ra thân thiết nữa!
Quang Anh cau mày nhìn chàng trai trước mặt mình
Nhưng ngay sau đó, cậu bất giác nhìn xuống đôi giày Duy đang ướt sũng
Bây giờ cũng khoảng 6h hơn rồi, anh đã dầm mưa để chờ cậu từ lúc nào?
Một thoáng bối rối lướt qua đôi mắt nâu, rồi nhanh chóng bị thay thế bằng vẻ lạnh lùng quen thuộc
Nguyễn Quang Anh
| Sao anh ta phải làm thế? Sao không tự lo cho bản thân đi?
Quang Anh tự hỏi, nhưng câu trả lời cậu vô thức nghĩ ra lại khiến trái tim cậu thắt lại.
Hoàng Đức Duy
Quang Anh…cứ cầm đi.
Hoàng Đức Duy
Không phải anh đưa là được.
Duy nhẹ nhàng mở lòng bàn tay Quang Anh ra mà đặt chiếc ô vào
Bàn tay run nhẹ khi chạm vào đầu ngón tay lạnh ngắt của Quang Anh - cái chạm duy nhất trong ngày, cũng có thể là cuối cùng
Sau đó những giọt nước mưa thi nhau rơi xuống khuôn mặt sắc sảo đang đứng đối diện cậu
Nguyễn Quang Anh
| Cũng….đẹp
Nguyễn Quang Anh
| Mày đang nghĩ cái gì vậy trời ơi
Nguyễn Quang Anh
Tôi đã bảo l-
Vũ Minh Quân
Cậu chưa về hả?
Cậu đang có ý từ chối,thì Minh Quân xuất hiện như vị cứu tinh không mong đợi
Khiến Quang Anh hơi cau mày lại rồi lại quay trở về khuôn mặt bình thường
Nguyễn Quang Anh
À tớ chưa.
Nguyễn Quang Anh
Tớ không mang ô,với lại tớ đang chờ người đón thôi.
Vũ Minh Quân
Vậy cậu đi chung ô với tớ đi,nhà tớ cũng tiện đi qua nhà cậu mà
Nguyễn Quang Anh
Có phiền không?
Nguyễn Quang Anh
Vậy tớ cảm ơn/cười tươi/
Vũ Minh Quân
Ừm ừm,về thôi
Vũ Minh Quân
Duy cũng về đi nhé.
Duy đứng lặng nhìn hai bóng hình sánh vai dưới một chiếc ô, tiếng cười của họ vang lên trong mưa
Anh buông thõng tay, để mặc những giọt nước lạnh giá xuyên qua lớp áo trắng mỏng manh
Dù hai người họ đã đi xa, chiếc ô Duy vẫn cầm mở rộng như lúc đưa cho Quang Anh
Như vô thức chờ đợi một phép màu dù biết nó không tới
Từng giọt mưa chảy dài trên khuôn mặt anh
| Sao ? Đau lòng rồi chứ gì ? |
Hoàng Đức Duy
Ừm…/nhẹ nhàng đáp trả/
| Cậu ta sẽ không bao giờ thích mày đâu! |
Tiếng nói độc hại trong đầu Duy vang lên, nhưng lần này anh không phản kháng.
Anh chỉ đơn giản là chấp nhận lời nói của nó.
Thật ra đây không phải lần đầu anh đột nhiên nghe thấy giọng nói bên tai mình như vậy.
Chỉ là hôm nay,anh ngoại lệ chấp nhận sự hiện diện của nó
Coi nó như là thâm tâm của mình mà trò chuyện
Duy nhắm mặt lại cảm nhận từng giọt mưa thi nhau chảy xuống mặt mình,để mặc những cảm xúc quẩn quanh trong đầu
Là những ký ức về nụ cười Quang Anh năm 14 tuổi tan biến
Là hy vọng về một ngày được đáp lại bị dập tắt
Và…là trái tim anh - thứ duy nhất còn nguyên vẹn sau mọi từ chối - giờ cũng nứt vỡ.
Duy bước đi trong mưa, bóng lưng cô độc in hằn lên nền trời xám xịt
Ở phía xa, Quang Anh ngoảnh lại nhìn thoáng qua
Liệu cậu có thấy được những giọt nước mắt hòa vào mưa? Hay sự thật rằng chiếc ô kia chính là trái tim Duy trao đi lần cuối?
“Trên đời này có hai thứ không thể giấu được - là ánh mắt yêu thương và nỗi đau khi bị từ chối.
Hoàng Đức Duy đã để lộ cả hai trong cơn mưa định mệnh ấy
nhưng tiếc thay, người duy nhất đáng để thấu hiểu lại cố tình quay lưng..."
#Kiti hay cọc
Đoán xem giọng nói đó là từ đâu nào?
• Ngày sáng tác: 25/04/2025 •
Comments
#Kiti đã thành #Katie🫶
Xoá ha,truyện xàm quá😓
2025-09-01
0