Chương 2: Dị Thế Giới

Vụt!

Khi ánh sáng biến mất khung cảnh hiện ra trước mắt tôi vẫn là đám đông ngùn nghịt đứng chen lấn với nhau y như ban nãy chỉ có cảm giác là đám đông dường như thưa hơn ban nãy một chút.

"Chết tiệt…??"

'Ủa? Mình nói được rồi à?'

Sau khi vô thức mở miệng chửi tôi mới phát hiện sức mạnh thần bí bịt miệng mình từ nãy đến giờ đã biến mất nên khả năng nói chuyện đã khôi phục bình thường, và tôi không phải người duy nhất nhận ra chuyện đó.

"T-tôi nói được rồi!"

"Aaaaa!!!!"

"Chỉ là mơ… tất cả chỉ là mơ thôi"

"Đây thật sự là dị thế giới sao?"

"Những căn nhà này là sao? Có ai biết đây là đâu trên trái đất không!!?"

Ngay sau khi cấm ngôn mất hiệu lực đám đông ngay lập tức vỡ òa lên, cho đến tận lúc này dường như vẫn còn người không tin vào sự thật trước mắt.

Nhìn bọn họ một lát song tôi rất nhanh mất hứng thú khi quan sát phản ứng của mọi người mặc kệ họ nhìn ngắm địa hình xung quanh.

Đầu tiên địa hình chỗ tôi đang đứng hẳn là một cái quảng trường rộng rãi đủ để chứa nhóm người đông đúc, sở dĩ tôi đoán đây là quảng trường vì nhìn chéo ra hướng trung tâm sẽ thấy cái đài phun nước cao gần bốn mét đang liên tục phun nước thành hình mái vòm, xung quanh là những ngôi nhà có mái ngói đỏ tạo thành hình vòng cung nên chắc chắn chỗ này là quảng trường rồi, thường thường thiết kế một thành phố trung cổ là vậy mà.

'Lão đã nói là không có loài người ở thế giới này đúng không? Vậy chắc chắn những công trình này không thể nào là do bàn tay con người dựng lên'

'Rồng chắc chắn là không vừa mắt những ngôi nhà nhỏ tin hin như này rồi nên chỉ còn quỷ tộc, tinh linh tộc hoặc thú nhân tộc'

'Dựa theo kiến thức trong đầu mình tinh linh thường sống ở rừng nên cơ bản có thể loại bỏ họ, còn quỷ tộc và thú nhân tộc'

'Thời điểm này đang là lúc mặt trời lên cao nên không thể nào có chuyện mà quảng trường vắng tanh như này nếu là ở khu dân sinh sống, hoặc nếu không có ai ở quảng trường giờ này thì từ lúc nhóm người lạ mặt là chúng ta xuất hiện ở đây đến bây giờ đã qua một hai phút nhưng vẫn không thấy có ai có phản ứng gặp dân bản địa ở đây'

'Chẳng lẽ chỗ này không có người ở?'

Dựa trên những điểm trên tôi đã đưa ra một nghi vấn là 'chỗ này có người hoặc không có người sinh sống', song tôi lại nhớ đến 'món quà' mà lão thần khốn kiếp đó nhắc đến.

'Có khi nào đây chính là 'món quà' đó không?'

Đối với những người ngoại lai như chúng tôi thứ khó khăn nhất ở một thế giới mới đó chính là một nơi an toàn để chờ đợi đến khi thích nghi hoàn toàn với nơi này.

Nơi an toàn này có thể hiểu theo nhiều nghĩa và một nơi để trú ẩn là cách diễn giải đơn giản nhất cũng như là dễ hiểu nhất rồi.

'Mình đoán là phải tự thân đi xem thôi'

Đứng đây đoán già đoán non mãi cũng không xác nhận được, muốn biết sự thật thế nào thì phải tự thân đi xác nhận thôi.

Đưa mắt nhìn đám đông vẫn còn đang không biết làm thế nào tôi tìm thấy một chỗ dễ len ra nhất thế là nhảy vào đấy chen chúc giữa đám người hướng ra bên ngoài.

"Xin lỗi, cho tôi qua với"

"Cảm ơn"

"Vâng, cho em đi nhờ ạ"

"Cảm ơn ạ"

Chen chúc một lúc lâu cuối cùng tôi đã thoát ra khỏi đám đông nóng nực đấy và đứng trước ngôi nhà sát quảng trường nhất.

Đó là kiểu nhà thường thấy trong dị thế giới với bốn bức tường làm bằng gạch sơn màu trắng lên, hai bên nhà là hai bồn cây với hai khung cửa sổ gỗ ngay trên đấy, trên nóc nhà lợp ngói là ống khói làm bằng đá dựng thẳng lên cao.

'Thử gõ cửa xem nào'

Tôi đi đến trước cánh cửa gỗ sậm màu đưa tay lên gõ gõ vài cái vào cánh cửa.

Cốc cốc cốc

"…"

Không có phản ứng gì từ bên trong, chắc là phải đợi một lúc.

"…"

Vẫn chưa thấy phản ứng gì, tôi thử lùi lại vài bước ngó lên xem nhà này có cửa sổ trên gác xếp không và nếu có liệu không biết có ai đang đứng đó nhìn ra ngoài không nhưng chỉ thấy cái cửa sổ hình tròn chẳng bóng người nào.

'Lạ nhỉ? Nếu có người thì ở đây ồn ào vậy đáng lẽ đã ra ngó thử rồi chứ? chẳng lẽ thật sự ở đây không có ai?'

Nghĩ vậy tôi lại đi đến trước cánh cửa lấy can đảm nắm thử tay nắm cửa gắn trên đấy vặn nhẹ xuống.

Cạch

Vụt!

Đột nhiên trước mắt tôi xuất hiện tấm bảng xanh nhạt hình chữ nhật với dòng chữ nhỏ ghi trên cùng.

[Đăng kí tên chủ nhà]

Bên dưới nó là dòng ghi chú.

[Trong thời gian đầu căn nhà đã đăng kí chủ sở hữu sẽ được nhận bảo hộ không bị xâm phạm, trước khi đăng kí chủ sở hữu vui lòng 'đăng nhập' thân phận bằng cách nói 'đăng nhập']

"??"

'Lão thần đó làm cả bảng status luôn sao? Bộ lão nghĩ đây là game à!?'

Mặc dù thấy hơi căm phẫn nhưng bây giờ chẳng có cách nào khác ngoài làm theo lão cả.

"Đăng nhập"

Vụt!

Ngay sau khi nói ra hai chữ 'đăng nhập' một bảng thông tin khác xuất hiện đè lên cái vừa xong với dòng ghi chú dài ngoằng.

[Hello, ngươi hài lòng với món quà của ta chứ? Mà kệ ngươi dù có hài lòng hay không cũng chẳng liên quan ta…]

'Ừ, đúng là giọng điệu đáng ghét này'

[Đoạn ghi chú này là để giải thích cho ngươi vì sao có cái mục 'đăng nhập' ở đây thôi.

Sở dĩ có thứ này là do 'sự tồn tại' của ngươi chưa được thế giới này biết đến mà nếu không để thế giới này 'biết đến' ngươi thì cả ma lực lẫn khí ngươi đều không thể sử dụng vì ngươi không phải cư dân của thế giới này, giống như nếu không có quốc tịch thì ngươi cũng không phải người đất nước đang sống mà là người ngoại lai ấy, sinh hoạt bình thường thì có thể nhưng mà không thể sử dụng đặc quyền của người bản địa.

Chính vì thế nên ta mới à ra cái 'Đăng nhập' này, chỉ cần ghi tên, ngày tháng năm sinh, giới tính rồi diện mạo mong muốn vào đây thôi là ngươi sẽ trở thành cư dân nơi này và sử dụng được ma lực hoặc khí… à cái này là tùy vào tư chất của ngươi thôi nên ta không đảm bảo được đâu nhá, cũng có thể là ngươi không sử dụng được cái nào chăng? Khặc khặc …]

Tôi đưa tay vuốt một cái lướt qua điệu cười đáng ghét của lão và nhìn vào phần đăng nhập nhìn chẳng khác gì cái mẫu hồ sơ để điền vào bên dưới.

'Đầu tiên là cái tên'

Vì đây không phải thế giới game nên tốt nhất cứ sử dụng tên thật thôi.

[Nguyễn Hải Quang]

'Tiếp theo là giới tính, cái này chắc chắn phải chọn nam rồi… ủa mà tại sao lại phải có mục này?'

Đột nhiên tôi thấy thắc mắc không biết tại sao lão thần đó thêm phần giới tính vào chi? Có lẽ khi đăng nhập đây là quy trình bắt buộc nhưng nếu chọn giới tính ngược lại thì có chuyển giới không?

'Chết, suy nghĩ nguy hiểm quá phải loại bỏ ngay!'

[Giới tính: Nam]

[Ngày tháng năm sinh:28/11/2004]

'Giờ đến phần diện mạo, có khi nào có thể tự điều chỉnh dung mạo không ta?'

Việc điều chỉnh khuôn mặt chắc chẳng khó khăn gì với thần linh nên việc này cũng có khả năng lắm, thế là tôi mang theo tâm tính tò mò thử nhập vào những dữ liệu.

[Lượng mỡ nén lại vào những khối cơ, hai mắt màu đỏ, tóc màu chì, cao mét 82…]

Sau khi nhập hết những thứ đó trên khoảng trống hình chữ nhật bên cạnh mục tên xuất hiện hình ảnh một thiếu niên với gương mặt giống tôi nhưng đã được điều chỉnh vài chỗ nên trông hơi khang khác.

'Tiếp theo là bấm đăng nhập nhỉ'

Bíp

Tôi đưa ngón tay bấm vào nút 'đăng nhập', ngay giây sau tôi có cảm giác cơ thể biến hóa rõ rệt.

Chiều cao đã được nâng lên, quần áo rộng hẳn ra chứng tỏ lượng mỡ đã biến mất cho thấy đúng là vẻ ngoài đã được biến đổi.

'Rồi, phải đăng nhập nhanh không có kẻ lại phá bĩnh'

Ánh mắt liếc về phía sau, lúc này đám đông đã bắt đầu tản ra khắp nơi rồi, có lẽ chẳng mấy chốc mà họ biết được cơ chế đăng nhập thôi nên tôi phải nhanh lên trước khi họ phát hiện ra.

[Đăng kí chủ sở hữu: Nguyễn Hải Quang]

[Vui lòng chờ]

Sau khi nhập tên bằng suy nghĩ trên bảng thông tin hiện lên hình tròn xoay liên tục.

'Chậc, lại còn phải chờ nữa à'

Lúc này chờ lâu một chút thôi đã đủ làm tôi bất an rồi, không còn cách nào khác tôi đành ngồi xuống tựa lưng vào cửa, hai chân co lại hai tay vòng qua trước ôm lấy hai đầu gối tựa cằm vào tay, hai mắt nhìn chằm chằm xuống mặt đất giả vờ đang là một người thất thần.

'Hi vọng không có kẻ nào đến'

Đối với tôi bây giờ một ngôi nhà chính là thứ cần thiết nhất lúc này, không ai biết được lão thần có chuẩn bị sẵn đủ nơi ở cho mọi người không nên phải chiếm được chỗ này càng sớm càng tốt.

Trong trường hợp nếu không đủ nơi ở thì một thời gian sau vấn đề sẽ bắt đầu xuất hiện, trường hợp xấu nhất là cướp của giết người.

'Đó cũng là một tình tiết 'thú vị' nếu được nhắc đến trong tiểu thuyết… không loại trừ khả năng lão thần đó cố tình không chuẩn bị đủ nơi ở để trường hợp đó xảy ra'

Nghĩ như vậy nhưng giống như câu 'ghét của nào trời trao của ấy' ứng nghiệm ngay lúc này khiến tôi không thể ngồi yên một chỗ.

"Này cậu, cậu có muốn cùng lập nhóm không?"

Đang yên đang lành tự dưng có đôi giày xuất hiện trong tầm mắt tôi kèm theo đó là giọng nói từ ai đấy phát ra từ trên cao.

'Thằng nào bao đồng dữ vậy?'

Ngẩng đầu lên 'thằng bao đồng' với gương mặt xuất chúng xuất hiện với nụ cười trên môi đang đưa tay ra với tôi, đằng sau cậu ta là một vài người khác với những đôi mắt khác nhau đang nhìn tôi, có người thì ra vẻ tò mò, có người thì nơm nớp lo sợ như e ngại tôi có thể làm hại họ, còn có người thì dành cho tôi cái ánh mắt thương hại như đang nghĩ rằng tôi tội nghiệp lắm không bằng.

"Gì cơ?"

Tôi giả vờ không nghe rõ hỏi lại.

"Tôi đang muốn mời cậu gia nhập nhóm tôi, như cậu thấy đấy chúng ta đột nhiên bị ném vào một nơi xa lạ nên nếu hỗ trợ lẫn nhau bằng cách lập nhóm thì sẽ dễ dàng hơn phần nào khi sống ở đây đúng không"

'A, thì ra là vậy'

Hóa ra cậu ta đang muốn thành lập một đội để sinh tồn ở đây đây mà, đúng là dù ở đâu một cái não vẫn luôn luôn không bằng nhiều cái cộng lại nên tất nhiên con người trong tình huống nguy hiểm sẽ tìm kiếm giúp đỡ bằng cách này hay cách khác, lập đội là một trong những phương pháp ấy.

Tuy nhiên hiện tại tôi không có ý định đó, đúng là rất bất an khi ở một mình nhưng cảm giác tin tưởng vào ai đó lại càng khiến tôi bất an hơn.

"Xin lỗi, nhưng mà tôi từ chối"

Tinh!

'A, xong rồi này'

Đúng lúc cái màn hình hiển thị chữ 'Complete' thế là tôi đứng dậy quay người mở cửa bước vào trong và bỏ lại cậu thanh niên mặt ngẩn ra bên ngoài.

Cạch.

-Hết Chương 2-

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play