SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG [DuongKieu]
ĐÁNH ĐỔI (3)
Đang chìm sâu vào giấc ngủ, bỗng Dương ôm tôi thật mạnh từ phía sau... Tôi giật mình thức giấc, nắm chặt tay Dương từ phía sau tôi ngôi dậy...
Nguyễn Thanh Pháp (Kiều)
Anh đã nói với em như nào nhỉ!
Trần Đăng Dương
Anh xin lỗi, a chỉ muốn ôm em thôi! Đơn giản là vậy!
Nguyễn Thanh Pháp (Kiều)
Thật ko? Chúng ta quen biết hơn 1 tuần thôi! A đang cần điều gì ở em?
Trần Đăng Dương
A chả cần điều gì cả, a chưa có ý đồ xấu gì với em, sao e nhạy cảm vậy!
Nguyễn Thanh Pháp (Kiều)
Chúng ta đang say đấy?
Nói xong tôi nằm xuống quay lưng lại, nhắm chặt đôi mắt tôi vẫn mong đừng có chuyện gì xảy ra, các bạn đừng nghĩ tôi dễ dãi vì đó là bản chất công việc và cảm xúc tự nhiên của mỗi con người.
Dương nằm xuống, tôi thấy không khí trầm lặng hẳn, cảm giác như cả 2 người đều ngừng thở vậy... Đang im lặng đc 10p Dương lên tiếng!
Trần Đăng Dương
Em đang muốn điều gì ở anh?
Nguyễn Thanh Pháp (Kiều)
Không gì cả, e xem anh như bạn?
Trần Đăng Dương
Bạn mà đi khách sạn à Kiều ?
Nguyễn Thanh Pháp (Kiều)
Vậy a nghĩ anh với em đang trong mối quan hệ gì? ( tôi ngồi dậy nhìn thẳng vào Dương)
Dương ngồi bật dậy ôm lấy tôi, làm tôi ko kịp phản ứng gì...
Trần Đăng Dương
Anh nói rồi, là do e nhạy cảm, k phải lỗi của anh, có lẽ do e quá xinh nên a ko kìm lòng đc.
Nguyễn Thanh Pháp (Kiều)
Nhưng anh đang ôm em đấy!
Trần Đăng Dương
Ừ … anh biết !
Nói xong tôi cứ nghĩ Dương sẽ buông tôi ra và để tôi ngủ, đúng đàn ông họ luôn làm trái ngược với nhưng gì họ nói ra. Buông tôi ra Dương lại hôn tôi 2 tay giữ đầu tôi áp tai thật mạnh, tôi thấy đau. Tôi cũng hôn Dương đáp trả, đầu tôi cứ văn vắn 2 từ " Hợp Đồng".
Dương đưa 2 tay giật mạnh áo tôi ra (Tôi mặc áo sơ mi nhưng nút bấm ko phải nút gài) lộ nguyên ngực...những hành động của Dương làm tôi ko kịp phản ứng gì cả, Dương luôn hành động mọi việc quá nhanh.
Tay tôi nhanh nắm lấy tay Dương, Dương sờ ngực tôi, tự nhiên nước mắt tôi rơi...Dương đang hôn tôi và cảm nhận đc vị mặn của nước mắt Dương dừng lại.
Trần Đăng Dương
Anh xin lỗi, anh xin lỗi em vì đã làm trái với những lời em nói. EM MẶC ĐỒ VÀO ĐI!!!
Tôi vẫn đang khóc, tay bầm lại nút áo. Dương ngồi quay ra cửa và nói!
Trần Đăng Dương
Nếu như để đc bên anh kí hợp đồng, mà e phải ngủ với anh 1 đêm, em thấy sao?
Nguyễn Thanh Pháp (Kiều)
Anh muốn điều đó?
Trần Đăng Dương
Anh đang hỏi em, đừng hỏi ngược lại anh? a đang là khách hàng e đấy!
Nguyễn Thanh Pháp (Kiều)
…
Trần Đăng Dương
Nhưng hợp đồng khác bên công ty, chị Lan ko ra tay, giao trách nhiệm này cho em à Kiều????
Dương quay lại nhìn vào mắt tôi, Dương chau mày khó hiểu, tôi vẫn rưng rưng nước mắt.
Nguyễn Thanh Pháp (Kiều)
Đây là lần đầu tiên e gặp khách như anh. Anh tin em cũng đc, ko tin em cũng đc. Em cảm thấy vui khi đi bên anh, đó là cảm xúc tự nhiên đên!
Trần Đăng Dương
Nếu ko phải là anh, là người khác, họ làm gì em, em vẫn để họ hôn em như khi với anh à?
Nguyễn Thanh Pháp (Kiều)
Anh đang tra khảo em sao?
Dương đứng dậy đi ra, kéo rèm thật mạnh hướng cửa ra biển.
Nguyễn Thanh Pháp (Kiều)
Anh cần hút thuốc đúng ko?
Trần Đăng Dương
E hiểu tâm lý đấy, nhưng a ko biết hút thuốc!
Nguyễn Thanh Pháp (Kiều)
…
Dương đứng dựa cửa quay vào phía tôi.
Trần Đăng Dương
A bị nét đẹp của em quyến rũ đó là sự thật, e biết a có thể làm gì em để dc như mục đích. Nhưng khi thấy em khóc e ko thể tiếp tục đc.
Nguyễn Thanh Pháp (Kiều)
Vì sao ?
Trần Đăng Dương
Em khóc là e thấy đau lòng đúng ko? e khóc vì e ko muốn? hay e khóc vì bắt buộc e phải làm vậy?
Dương liên tục hỏi xoáy vào tôi những câu hỏi như trúng vào tim đen. Tôi ko biết nên trả lời như thế nào nữa...
Nguyễn Thanh Pháp (Kiều)
…
Trần Đăng Dương
Anh biết nguyên nhân chính là muốn đc hợp đồng từ anh, Em Sai Rồi! anh muốn e biết 1 điều rằng: Đừng nên đánh đổi bản thân mình với người mình ko yêu! Chúng ta về sg thôi!
Tôi nhìn Dương, tôi không hiểu nổi thật sự Dương đang nghĩ điều gì? Thay vì chiếm đc tôi như tôi nghĩ, Dương lại dậy dỗ tôi về giá trị của bản thân. Đồng nghĩa với việc chắc chắn tôi đã tuột mất khỏi tay cái hợp đồng này rồi, chắc chắn là vậy!
Chúng tôi ra xe về SG như lời Dương. Tôi thật lòng cũng muốn vậy, tôi xấu hổ về việc xảy ra. Như là bị vạch trần hết tính toán của tôi. Trên xe chúng tôi im lặng về nhà, coi như đây là lần cuối tôi gặp Dương. Tôi suy nghĩ ko biết giải thích sao với chị Lan về cái hợp đồng này. TÔI ĐÃ THẤT BẠI!
Trên đường chạy xe về, Dương mở nhạc thật to thay cho cái không khí ảm đạm giữa tôi và Dương. Nhưng tôi lại thấy thư giãn thật sự, tôi ngồi nhắm mắt nghe thật kĩ bản nhạc....
Đôi khi tôi nghe tiếng thở dài của Dương, có lẽ chúng tôi cũng muốn nói đôi lời với nhau, nhưng tất cả ko cho phép, mọi việc đã diễn ra quá nhanh và đã đi quá xa. Dương hay nhìn lén tôi qua gương chiếu hậu...
Tôi chỉ đường cho Dương chở tôi về nhà ở khu chung cư quận phú nhuận. Bước xuống xe:
Nguyễn Thanh Pháp (Kiều)
Em lên nhà, e mong a đừng nhớ gì những việc xảy ra hôm nay.
Dương im lặng gật đầu vẻ mặt sự thiếu ngủ. Tôi lặng lẽ quay mặt trong buồn rầu lên nhà. Về đến nơi đã 3h sáng. Tôi mệt mỏi quăng túi xách ngủ đến sáng. Thức dậy 11h trưa người mệt mỏi, bụng đói mem nhưng vẫn ko tin đc mọi việc vừa xảy ra.
Thứ 2 vô công ty, chị Lan gặp tôi liền nói:
Lan (Chị Trưởng phòng)
Sao rồi em nắm chắc trong tay 70% ko?
Nguyễn Thanh Pháp (Kiều)
Em...ko biết c ơi, e cố hết sức rồi, nhưng hy vọng đi chị ( tôi nói vẻ ái ngại)
Lan (Chị Trưởng phòng)
Đừng để chị thất vọng.
Chị Lan k hề biết mọi việc đã diễn ra như thế nào? Chúng tôi đã tuột mất hợp đồng rồi, tôi phải ăn nói như thế nào đây???
Comments
원정즉✨
ko lẽ ngủ ngoài biển cha
2025-04-13
1