[Wind Breaker•Nii Satoru - AllSakura/AllHaruka] Dưới Tán Cây Magnoa
4# /Điều gì sẽ đến?/
Sakura đứng bất động trước dòng chữ được khắc sâu vào bức tường đá lạnh nơi cuối tầng hầm
'ngày thứ bảy, cánh cửa sẽ mở'
Từng nét khắc sắc bén, sâu hoắm như vừa được tạo ra cách đây không lâu
Không có bụi, không có dấu vết xưa cũ, cậu không nhìn nhầm, không hề
Sakura Haruka
/chạm nhẹ vào dòng chữ/ chữ này... mới
Sakura Haruka
hắn chỉ vừa rời khỏi đây vài phút trước
Sakura Haruka
không để lại khí tức, không một tiếng động, thứ đó—người đó—là ai?
Cảm giác nặng nề từ sâu trong ngực vẫn chưa buông tha cậu
Cậu đưa tay lên chạm vào vết khắc, đầu ngón tay lạnh buốt
Sakura Haruka
/thầm thì/ ngày thứ bảy… còn ba ngày nữa?
Đôi mắt cậu tối lại trong lo âu
Cậu xoay người rời khỏi tầng hầm, từng bước chân dội vang trên bậc đá u ám
Tiếng chuông đồng hồ lớn từ tháp chuông trong biệt phủ bỗng ngân dài
Sakura Haruka
...chưa tới nửa đêm, mọi chuyện xảy ra quá nhanh…
Cậu vừa trở lên tầng trệt thì nhận ra ngay
Biệt phủ hôm nay yên ắng đến kỳ lạ
Không có tiếng người hầu, không có tiếng va chạm bếp núc, không có lời chào quen thuộc
Sakura Haruka
/mắt nhìn xung quanh/ …tất cả đi đâu rồi?
Một luồng gió lạnh len vào từ khung cửa sổ hé mở
Rèm khẽ tung lên như một cái vẫy tay câm lặng, cảm giác không đúng lan ra từng kẽ tóc
Tiếng kim loại rơi vang lên từ hành lang phía tây
Cậu lập tức xoay người lao đến
Dãy hành lang nối thẳng tới phòng chứa vũ khí luyện tập—nơi chỉ có vài người trong phủ mới được phép ra vào
Bên trong là một mớ hỗn độn, giá vũ khí bị lật nghiêng, vài thanh kiếm rơi xuống đất, còn có cả vết bùn in trên nền gạch trắng
Sakura Haruka
/ngồi xuống quan sát/ giày da, đế mỏng… không phải của người trong phủ
Sakura Haruka
dấu chân mới, không khô, hắn chỉ vừa rời khỏi đây...
Cậu lập tức lấy điện thoại ra
Màn hình bật lên rồi bỗng… nhiễu loạn
Sóng không có, biểu tượng tín hiệu bị gạch chéo
Hệ thống liên lạc đã bị can thiệp
Không phải do thời tiết, đây là có chủ đích
Khi cậu còn đang sắp xếp lại đầu mối, một tiếng nổ nhỏ vang lên từ phía vườn sau
Cậu lập tức chạy ngược lại hướng vườn Magnoa
Đó là nơi duy nhất khiến cậu cảm thấy bình tâm trong suốt những năm sống cô đơn này
Vườn cây Magnoa hiện ra vẫn đẹp như tranh
Những cánh hoa trắng ngà nhẹ rơi trong ánh chiều tàn
Nhưng lần này—không khí không còn yên bình nữa
Giữa vườn, một vật thể lạ găm chặt xuống nền đất, một mảnh kim loại cháy xém, tỏa khói nhẹ
Sakura Haruka
/nhặt lên, nhìn kỹ/ ký hiệu xoắn ốc…
Nhịp tim cậu bỗng đập thình thịch
Biểu tượng này—cậu từng thấy trong một quyển sổ cũ của mẹ
Một trang sổ đã bị xé đi và cấm tuyệt không được mở ra nữa
Sakura Haruka
/kinh ngạc/ Giám Môn…?
Sakura Haruka
Không thể nào
Sakura Haruka
mẹ từng bảo tổ chức này đã bị xóa sổ hơn 10 năm trước, không còn ai sống sót
'không cần hoảng loạn như vậy'
Một giọng nói vang lên sau lưng, nhẹ đến mức tưởng như gió thổi qua
Cậu xoay người, ánh mắt sắc như lưỡi dao
Sakura Haruka
/trầm mặt/ ngươi!
Dưới ánh sáng lờ mờ của chiều muộn, một bóng người đứng ở cuối con đường đá
Không rõ mặt, không rõ giới tính
Chỉ có một dáng hình mờ nhòe như thể đứng giữa hai thế giới
???
ta không muốn giết ngươi, Haruka
???
Nhưng nếu ngươi còn ở lại nơi này sau ba ngày nữa… đừng trách ta không cảnh báo
Sakura Haruka
/giận dữ/ ngươi là ai? Giám Môn còn tồn tại? ngươi theo phe nào?
???
cánh cửa không mở vì phe phái
???
và ngươi là kẻ thừa kế
Sakura Haruka
/nghiến răng/ ta không thừa kế bất cứ thứ gì từ những kẻ như ngươi
Cậu rút ra ống trụ bạc, ánh sáng bùng lên
Sakura Haruka
/trầm giọng/ biến khỏi đây, trước khi ta biến ngươi thành cát bụi
???
/nụ cười nhẹ vang lên/ việc đã xong, ta cũng không cần ở đây nữa
Bóng người ấy… từ từ mờ đi, tan biến như khói
Cậu trở về phòng, gập chặt nắm tay
Cậu đặt ống trụ vào giữa lòng bàn tay
Lần này, nó phát sáng mạnh mẽ hơn, một vòng tròn ma pháp hiện ra—xoáy sâu vào khí tức xung quanh
Sakura Haruka
'chúng muốn kéo ta vào trò chơi này... '
Sakura Haruka
'tốt thôi, ta sẽ chơi nhưng không phải theo luật của chúng... '
Cậu quay lại nhìn ra ngoài cửa sổ
Sakura Haruka
/lẩm bẩm/ ngày thứ bảy…ba ngày tới
Comments