#CapRhy | Poor You , Just Because...?
SS1 - #Episode 1 :| Not Their Son.|
SS1 - #Episode 1 :| Not Their Son.|
Nguyễn Quang Anh - đứa con nuôi thừa thãi trong gia đình họ Trần.
Không ai cần em, không ai nhớ em. Em sống sót như một sai lầm chẳng thể bỏ qua.
Như một món hàng bị hỏng, giao không đúng lúc.
Bố thì đánh, mẹ thì chửi. Cả nhà chỉ cần một đứa con...em thì không phải "đứa đó".
#𝐑𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh
Vâng ạ.
Bóng dáng gầy gò từ trong bếp chạy ra.
›Trần Trâm Anh
Có cơm chưa?.
#𝐑𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh
Dạ gần xong rồi ạ.
›Trần Trâm Anh
Nhanh tay nhanh chân lên.
›Trần Trâm Anh
Tao cho mày ăn uống đầy đủ mà chậm chạp vậy à?.
#𝐑𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh
Mẹ đợi con chút ạ .
Em bê cơm ra bàn, tay run nhẹ vì đói.
Trên mâm là cá kho, rau xào, tô canh bốc khói nghi ngút, toàn món em thích - dành cho bố, mẹ, em trai...không có em.
Em đặt xuống, mặt cuối gầm chỉ đợi một lời cho phép, một ánh mắt.
Không ai nhìn, không ai kêu em lại ăn cùng.
Cả gia đình ba người cười đùa vui vẻ quây quần bên mâm cơm.
Em lùi ra sau, tự múc cho mình vài cọng rau thừa còn đọng dưới đáy nồi, ngồi bệt xuống sàn lạnh.
›Trần Tuấn Tài
Ăn nhanh rồi rửa bát.
›Trần Trâm Anh
Cấm đụng vào cá!.
Chỉ nuốt nước miếng trước mùi đồ ăn bốc đầy trong bếp.
›Trần Tuấn Tài
Quang Anh! bài kiểm tra toán lần trước sao rồi?.
Giọng bố vang lên, tay còn đang gắp thịt cho thằng Bảo.
#𝐑𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh
Dạ...chín điểm.
Cái bát trong tay em rơi vỡ vụn xuống đất, cơm trắng văng tung tóe, miếng cơm cuối cùng cũng bị đè bẹp dưới chân mang giày của bố.
›Trần Tuấn Tài
Mày không biết xấu hổ à?.
›Trần Tuấn Tài
Anh gì mà còn thua cả em?.
Mẹi liếc em một cái, quay sang hỏi thằng con quý tử của mình.
›Trần Trâm Anh
Bảo, con nhiêu điểm?.
›Trần Quang Bảo
Dạ...sáu điểm ạ.
›Trần Trâm Anh
Ui giời, thế mà mẹ cứ lo con trai mẹ lại thua thằng con rơi kia.
›Trần Trâm Anh
Của con là tốt nhất rồi!.
Cả nhà cười. Ấm cúng.
Chỉ thiếu mỗi em.
›Trần Tuấn Tài
Dọn dẹp cái đống đó đi.
#𝐑𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh
Vâng...
Em lặng lẽ nhặt từng mảnh vỡ của chiếc bát đấy.
Tay chảy máu, môi run. Đói, nhức nhưng không ai hỏi.
›Trần Trâm Anh
Mày ăn rồi đấy à?.
›Trần Trâm Anh
Còn thừa thì mới đến lượt mày, đừng có đụng vào đồ ăn của người ta.
›Trần Trâm Anh
Sao đấy con trai cưng.
›Trần Quang Bảo
Con muốn ăn kem ạ.
›Trần Trâm Anh
Rồi để mẹ mấy cho con nha.
›Trần Quang Bảo
Vâng ạ, yêu mẹ nhất!.
|-Ôm chầm mẹ.
›Trần Trâm Anh
Thằng kia còn đứng đó?.
›Trần Trâm Anh
Mau đi lấy kem cho em mày.
#𝐑𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh
Vâng.
#𝐑𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh
Của em.
›Trần Quang Bảo
Bố mày thích kem socola cơ.
|-Vứt kem xuống đất.
#𝐑𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh
Nhưng nhà mình hết kem socola rồi.
#𝐑𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh
Em ăn tạm nha.
›Trần Quang Bảo
Đéo , mày đi mua cho tao!.
›Trần Tuấn Tài
MÀY LÀM GÌ CON TAO MÀ NÓ KHÓC VẬY HẢ!?.
#𝐑𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh
Dạ...con đâu có làm gì em đâu ạ.
|-Lùi lại.
›Trần Quang Bảo
Anh không mua kem cho con.
|-Khóc sướt mướt.
›Trần Tuấn Tài
Mày dám không mua cho em mày?.
›Trần Tuấn Tài
Mày đủ lông đủ cánh nên giờ làm phản đúng không?.
#𝐑𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh
Dạ...dạ không có đâu bố!.
›Trần Tuấn Tài
Thật không chịu nổi mày được rồi.
Một cái tát trời giáng từ bố giáng thẳng vào mặt.
Ông kéo em xềnh xệch ra sau nhà, mở cửa tầng hầm.
Em sợ hãi miệng chỉ kịp kêu "con xin lỗi" - chẳng ai quan tâm.
Ông mở cửa hầm, đạp mạng chân vào lưng em.
Em không giữ được thăng bằng ngã ra sau làm đầu đập vào bậc thang gỗ lạnh.
Trước khi kịp ngẩng mặt lên, cánh cửa sắt sau lưng vang lên tiếng RẦM! chói tai, như cách mọi âm thanh với thế giới ngoài kia.
Rồi tiếng chân bước xuống, từng bước, từng bước. Chậm chạp và nặng nề, còn đáng sợ hơn cả bóng tối.
›Trần Tuấn Tài
Tao đã nói mày như nào?.
›Trần Tuấn Tài
Phải nhường em, đúng không?.
#𝐑𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh
Dạ đúng...đúng ạ.
›Trần Tuấn Tài
Vậy mày đã làm gì?.
›Trần Tuấn Tài
Không nhường em kem.
›Trần Tuấn Tài
Cây kem nó quan trọng hơn em mày à?.
#𝐑𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh
Không...ạ nhưng em muốn kem socola mà nhà lại không còn...
›Trần Tuấn Tài
Không được hay gì?.
#𝐑𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh
Nh-...?.
Dây điện quất thẳng xuống sống lưng.
Em hét lên, âm thanh vang vọng trong hầm tối, chẳng ai nghe thấy.
Lần thứ hai rồi lại thứ ba.
Da rách, máu chảy, hơi thở đức khúc.
›Trần Tuấn Tài
Mày có học cũng là loại vô dụng!.
›Trần Tuấn Tài
Loại rác rưởi, súc sinh như mày đáng lẽ không nên tồn tại!.
Gót giày giáng liên tục lên người. Bụng, vai, đùi
Bố đánh đến khi tay mỏi, dây chảy máu, còn em thì nằm bất động, nửa người chìm trong vũng nước bẩn, máu nhuộm đỏ mặt đá lạnh.
Ông bỏ đi, mặt khinh thường
Cửa hầm đóng lại chỉ còn hơi thở đức quãng.
Trong bóng tối lạnh buốt, em nằm thở dốc, người mềm nhũn như một miếng giẻ rách.
Máu từ vết roi loang ra nền đá, hòa lẫn nước bẩn, bốc mùi tanh đến nghẹn.
Mắt em không mở lên được nữa.
Một tiếng thì thầm vang lên. Nhẹ như gió, nhưng khiến tim em co thắt.
##𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh [𝐍𝐂𝟮]
:Cảm giác thối rửa dần...ra sao hả?.
|-Ngồi nhìn.
#𝐑𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh [𝐍𝐂𝟭]
:Cậu là ai?!.
|-Bậc dậy.
##𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh [𝐍𝐂𝟮]
:Dơ quá...người toàn mùi máu và mồ hôi rẻ tiền.
##𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh [𝐍𝐂𝟮]
:HAHAHA.
Giọng kia bậc cười, khô khốc, ghê rợn như tiếng móng tay cào vào hộp sọ.
##𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh [𝐍𝐂𝟮]
:Mày hỏi câu như thể tao xa lạ lắm vậy.
|-Nằm ra sàn.
##𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh [𝐍𝐂𝟮]
:Mỗi lần mày bị chửi là tao lại trở nên mạnh hơn.
##𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh [𝐍𝐂𝟮]
:Mỗi lần bị đánh, tao lại tỉnh dậy hơn một chút.
##𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh [𝐍𝐂𝟮]
:Lúc mày chảy máu tao mỉm cười.
|-Vuốt tóc em.
##𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh [𝐍𝐂𝟮]
:Mày nhớ lúc bị bố mắng, em trai giành đồ mà mẹ chỉ nói.
##𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh [𝐍𝐂𝟮]
:Bố mắng vì thương.
##𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh [𝐍𝐂𝟮]
:Em còn bé, nhường em đi.
##𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh [𝐍𝐂𝟮]
:Không được giận. Không được ghen. Không được ác.
##𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh [𝐍𝐂𝟮]
:Nhớ không?.
#𝐑𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh [𝐍𝐂𝟭]
:Có...
Từ lúc nhận biết được, em luôn mỉm cười sau những cái tát.
Lúc bố đánh, em chỉ biết cuối đầu.
Lúc mẹ mắng, em chỉ biết khóc thầm.
Lúc nào cũng "Dạ", "Vâng".
Em nghĩ cho bố, mẹ, em trai nhiều lắm.
Nhưng em lại chả nghĩ cho em chút nào.
Rồi đến khi em ghen tị vì em trai được ôm, còn mình thì không - em tự tát mình, rồi lẩm bẩm: “Lỗi của mình… lỗi của mình…”.
Cứ thế mồi lần định vùng lên, lại ngậm ngùi nuốt xuống . Èo chẳng dễ chút nào.
Cứ thế, mỗi lần muốn giận em lại bấu vào tay để chìm đi cảm xúc "xấu xa" đó.
Cho đến một ngày mẹ cầm tóc em đập mạnh vào tường vì?.
Và đó là lần đầu , em không khóc.
Ghét bố mẹ, ghét thằng bé kia, ghét luôn chính mình.
Nhưng em không được phép ghét, nên em giấu nó đi. Nhốt trong một góc tối, sâu hơn cả tầng hầm.
#𝐑𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh [𝐍𝐂𝟭]
:...
|-Cuối đầu.
#𝐑𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh [𝐍𝐂𝟭]
:Tại sao cậu lại xuất hiện?.
##𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh [𝐍𝐂𝟮]
:Vì mày yếu. Vì nếu mày còn sống như thế này nữa… thì chỉ là cái xác biết thở.
|-Nâng cằm em.
##𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh [𝐍𝐂𝟮]
:Tao không muốn mày khổ nữa.
#𝐑𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh [𝐍𝐂𝟭]
:Vì sao?.
##𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh [𝐍𝐂𝟮]
:Vì mày cũng là tao, mày đau khác gì tao đau.
##𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh [𝐍𝐂𝟮]
:Tao không giống mày.
##𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh [𝐍𝐂𝟮]
:Không nhịn được.
##𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh [𝐍𝐂𝟮]
:Tao muốn nó chết! muốn xé xác nó ra!.
##𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh [𝐍𝐂𝟮]
:Tận hưởng cái mùi máu mà mày luôn sợ.
#𝐑𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh [𝐍𝐂𝟭]
:Nhưng...TÔI KHÔNG CẦN CẬU.
|-Gào lên.
Em gằn lên giọng run bần bật.
#𝐑𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh [𝐍𝐂𝟭]
:Tôi chịu đựng được...một mình thôi..không giết ai.
Giọng kia cười nhẹ, như tiếng răng lướt trên miệng ly thủy tinh.
##𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh [𝐍𝐂𝟮]
:Chịu đựng?.
##𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh [𝐍𝐂𝟮]
:Cái lúc mày bị bố lôi xuống hầm đánh đến rách da, ai ôm mày?.
##𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh [𝐍𝐂𝟮]
:Lúc mẹ kêu mày là đồ bẩn, không đáng ăn cơm - ai lau nước mắt cho mày?.
#𝐑𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh [𝐍𝐂𝟭]
:Không phải giết người là đúng!.
#𝐑𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh [𝐍𝐂𝟭]
:Cậu không phải tôi.
#𝐑𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh [𝐍𝐂𝟭]
:Cậu không phải...Quang Anh.
Em hét lên, nhưng như lạc ở tần hâm trống rỗng.
##𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh [𝐍𝐂𝟮]
:Sai rồi.
##𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh [𝐍𝐂𝟮]
:Tao là mày.
##𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh [𝐍𝐂𝟮]
:Là cái mày phải nén cảm xúc mỗi khi bị xúc phạm nhưng vẫn phải cuối đầu nói "con xin lỗi".
##𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh [𝐍𝐂𝟮]
:Là cái thứ mày luôn giữ , mặt dù trước giờ mày chưa bao giờ có.
|-Gằn giọng - chỉ tay vào mặt em.
Em bật khóc, lần đầu em khóc trước mặt một "người".
Nước mắt chảy trên gò má bầm tím.
#𝐑𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh [𝐍𝐂𝟭]
:Hức...hức tôi chỉ muốn sống...muốn được yêu thương như bao người thôi mà.
#𝐑𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh [𝐍𝐂𝟭]
:Khó đến vậy hả?.
Giọng kia bỗng trở nên dịu lại, ngọt ngào như liếm vào vết thương mưng mủ.
##𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh [𝐍𝐂𝟮]
:Vậy để tao thương em.
##𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh [𝐍𝐂𝟮]
:Để tao giết thay em. Để tay em sạch… còn máu, tao gánh.
##𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh [𝐍𝐂𝟮]
:Để tao bảo vệ thân xác yếu ớt này, để nó không bị ai động vào nữa.
##𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh [𝐍𝐂𝟮]
:Chỉ có tao mới có quyền chạm, hiểu không?.
Em nấc lên. Cổ họng nghẹn lại. Cả cơ thể run rẩy như thể linh hồn đang bị chính mình ôm lấy - bóp nghẹt.
#𝐑𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh [𝐍𝐂𝟭]
:Mày..điên rồi.
##𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh [𝐍𝐂𝟮]
:Ừ, tao điên, nhưng tao sống.
##𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh [𝐍𝐂𝟮]
:Còn em?.
##𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh [𝐍𝐂𝟮]
:Mày chỉ đang chết từ từ trong khi vẫn thở.
##𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh [𝐍𝐂𝟮]
:Em nghe tao.
##𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh [𝐍𝐂𝟮]
:Tao thương em.
##𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh [𝐍𝐂𝟮]
:Được chứ?.
|-Nhìn em.
#𝐑𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh [𝐍𝐂𝟭]
:Hứa?.
##𝐇𝐘𝐃𝐄𝐑 - Ng. Quang Anh [𝐍𝐂𝟮]
:Ừm tao hứa.
"Chắc chắn...tao hứa đó...".
"Tao sẽ bảo vệ mày...bằng mọi giá..".
"Nhất định...Là như vậy".
Comments
Hirame
tự lấy đi má, thg kia bị què à:))???
2025-08-22
0
Hirame
nói câu mà nghe muốn đấm vô mặt:)))
2025-08-22
0
✨Xuaan౨ৎ🐑✨
9đ vậy r chắc t đầu thai từ lâu r quá 🫨
2025-08-10
0