Khẽ vươn vai mà bước xuống giường để và nhà tắm, vệ sinh cá nhân
Em là một nữ sinh học trường cao trung Shine (là một trường cao trung dự bị đại học Tokyo), năm nay vừa tròn 17 tuổi
Tuổi này là khoảng thời gian tận hưởng thanh xuân thời cấp 3 ấy nhỉ?
Nên em đôi lúc mộng mơ lắm
Em mơ về ngày em được toả sáng trên khán đài, được tự do toả nắng với tài năng của mình
Mơ về những ngày vui vẻ chơi đùa cũng lũ bạn thân
Đúng là tuổi trẻ
Lắm lúc mộng mơ mà nở một nụ cười khúc khích
Nụ cười đẹp đấy
Vệ sinh cá nhân xong
Thay đồ cũng xong
Thì em làm gì?
Em đi chuẩn bị bữa sáng và bữa trưa cho mình
Vừa lúc này điện thoại em reo lên
Fuyuki Mina
Hử?
Fuyuki Mina
/nghe máy/
Fuyuki Mina
Tớ nghe nè Reo
Fuyuki Mina
Cậu gọi có chi không á? Mới sáng sớm mà?
Mikage Reo
Ah! Mina, lát nữa có ai đi học chung với cậu không?
Fuyuki Mina
Hử? Không á, cậu hỏi chi vậy?
Mikage Reo
Vậy sao!? May quá
Mikage Reo
Tớ đi chung với cậu nhé!
Fuyuki Mina
Hửm? Được thôi /cười khúc khích/
Nghe thấy tiếng cười khúc khích của em vang qua chiếc điện thoại khiến Reo, thanh niên mới lớn khá dễ ngại
Fuyuki Mina
Vậy Reo có muốn ăn gì không? Tớ đang nấu ăn á
Mikage Reo
Ah! Tớ muốn ăn lại món bánh quy hôm trước cậu làm ấy!
Mikage Reo
Cậu làm ngon quá trời /xung quanh nở hoa/
Fuyuki Mina
Được, vậy lát nữa gặp nha Reo
Fuyuki Mina
Tớ cúp máy trước á
Mikage Reo
Ừm! Lát gặp!
Tút-tút
Em tắt máy rồi bỏ lên bệ bếp rồi nhanh chóng đi làm đồ ăn
Giờ hẵng còn sớm
Mới 5h30 thôi
Mà vào học lại là 8h cơ!
Nên em cứ thong thả thôi
Bên phía Reo thì đang lăn lộn trên giường vì cuối cùng cũng dám ngỏ lời mời đi học chung
Cậu ban đầu thấy mình lạ lắm
Cái việc rủ nhau đi học cả hai đã rủ nhau khá nhiều rồi đấy
Thế mà chỉ vừa học xong năm nhất cao trung thì cậu có hơi ngại rủ em đi học chung vì sợ bị từ chối với lí do em đã được người khác rủ từ trước
Giờ thì vui nhất Reo rồi đấy nhé!
Mikage Reo
/cười lớ ngớ/
Giữ em trong những điều không nói
Anh chẳng giỏi nói những điều hoa mỹ,
Chỉ âm thầm lặng lẽ ở bên em.
Trời trở gió, anh để quên chiếc áo,
Ngay đúng chỗ em ngồi... cũng chẳng thèm xem.
Em hỏi nhẹ: “Sao anh hay giúp thế?”
Anh chỉ cười: “Tại rảnh... chứ gì đâu.”
Có ai rảnh mà dậy sớm mang ô,
Chạy qua phố chỉ vì em quên áo ấm đâu?
Anh thương em bằng những điều rất nhỏ,
Cái nhìn xa, cái nhắc khẽ từng chiều.
Một chén cháo khi em ho nhẹ tiếng,
Một tin nhắn: “Về chưa?” giữa cơn mưa nhiều.
Không dám ngỏ, vì sợ em lắc đầu,
Vì sợ mất cả tình thân ít ỏi.
Nên anh cứ giấu, thương em rất lâu,
Trong những điều… chưa bao giờ nói.
Comments