[RhyCap] Căn Phòng Trọ Số 13
2. Chuyển nhà
Nguyễn Ánh Linh - mẹ Đức Duy
//Đập tờ giấy xuống mặt bàn//
Hoàng Trọng Kha - cha Đức Duy
//Ngước lên//
Hoàng Trọng Kha - cha Đức Duy
BÀ BỊ ĐIÊN À?
Nguyễn Ánh Linh - mẹ Đức Duy
//Tát//
Nguyễn Ánh Linh - mẹ Đức Duy
Ừ, tôi điên nên mới yêu người như ông.
Nguyễn Ánh Linh - mẹ Đức Duy
Ông nghĩ bao nhiêu năm qua hai mẹ con tôi chịu khổ chưa đủ à?
Nguyễn Ánh Linh - mẹ Đức Duy
Làm được đồng nào dành dụm, ông cũng lấy đi cá cược xong thua sạch.
Hoàng Trọng Kha - cha Đức Duy
Đó là tại tao muốn tốt cho hai mẹ con m-
Nguyễn Ánh Linh - mẹ Đức Duy
Người không làm ra tiền thì không có quyền lên tiếng ở đây.
Hoàng Trọng Kha - cha Đức Duy
Mày-
Nguyễn Ánh Linh - mẹ Đức Duy
Ly hôn đi.
Nguyễn Ánh Linh - mẹ Đức Duy
Tài sản chia đôi.
Nguyễn Ánh Linh - mẹ Đức Duy
Nhà đem bán, số tiền chia đôi, tiền tôi làm ra, chia bảy, ba.
Nguyễn Ánh Linh - mẹ Đức Duy
Chữ ký tôi có sẵn rồi. Ông ký bên còn lại để tôi còn mang lên tòa.
Hoàng Đức Duy
//núp sau bức tường nhìn cuộc cãi lộn//
Hoàng Đức Duy
//siết hai tay chặt đến mức trắng bệch//
Hoàng Trọng Kha - cha Đức Duy
Mày tưởng con đàn bà như mày quý giá lắm hả?
Hoàng Trọng Kha - cha Đức Duy
Ông đây không thèm, không thiếu gái bên ngoài kia nó muốn làm vợ tao đâu.
Nguyễn Ánh Linh - mẹ Đức Duy
Ông...
Nguyễn Ánh Linh - mẹ Đức Duy
//nghiến răng//
Gã cầm tờ ly hôn ký không chút do dự.
Hoàng Trọng Kha - cha Đức Duy
//Đưa ra trước mặt//
Nguyễn Ánh Linh - mẹ Đức Duy
//giật lấy//
Nguyễn Ánh Linh - mẹ Đức Duy
Sau khi luật sư xử xong, chúng ta cắt đứt duyên vợ chồng.
Nguyễn Ánh Linh - mẹ Đức Duy
//bỏ đi//
Đức Duy núp phía sau bức tường chứng kiến nguyên cuộc hội thoại.
Chân cậu mềm nhũn, run lên vì sợ hãi.
Cậu biết, mẹ cậu sợ ông ta như nào.
Nếu là bình thường thì bà chỉ cúi đầu nghe gã chửi mắng.
Nhưng hôm nay thì khác, bà bật lại, chửi xối xả cho gã không kịp vuốt mặt.
Vậy nên trong khoảnh khắc nào đó, Đức Duy sợ ông ta sẽ nổi máu điên lên mà đánh mẹ cậu như hôm qua.
Nhưng với sức của cậu thì sao mà can ngăn được sức của đàn ông đầu ba mươi.
Nguyễn Ánh Linh - mẹ Đức Duy
Duy không ngủ nữa à?
Hoàng Đức Duy
//giật mình//
Hoàng Đức Duy
D-dạ không, con không ngủ được nữa.
Nguyễn Ánh Linh - mẹ Đức Duy
//xoa đầu//
Nguyễn Ánh Linh - mẹ Đức Duy
Vô ngủ với mẹ một chút nữa không? Còn sớm mà.
Đồng hồ chỉ mới điểm bốn giờ ba mươi sáng.
Nguyên một đêm, Đức Duy chăm sóc bà đến mức ngủ quên bên cạnh giường.
Khi bà tỉnh dậy thì liền lấy giấy ghi đơn ly hôn cho gã chồng.
Tình cờ giờ đó gã cũng không ngủ được nên ngồi ngoài bàn nhâm nhi chai rượu vừa mua.
Nhưng do trận cãi nhau to quá, Đức Duy tỉnh ngủ.
Và chứng kiến màn cãi nhau của hai người.
Nguyễn Ánh Linh - mẹ Đức Duy
//ôm Đức Duy trong lòng//
Nguyễn Ánh Linh - mẹ Đức Duy
Duy nè, con có biết tại sao mẹ lại yêu ông ta không?
Hoàng Đức Duy
Tại sao vậy mẹ?
Bà mỉm cười, vuốt vuốt tóc con trai.
Nguyễn Ánh Linh - mẹ Đức Duy
Hồi đó, lúc mà mẹ vừa bằng con thôi...
Luật sư
Hai anh chị cần hỗ trợ gì thêm về thủ tục sau ly hôn thì cứ liên hệ chúng tôi.
Nguyễn Ánh Linh - mẹ Đức Duy
Cảm ơn cậu.
Căn nhà là tài sản chung của cả hai nên sẽ được bán đi và chia đều tiền.
Xe thuộc quyền sở hữu của bà Linh, do cha mẹ để lại nên không chia.
Số tiền bà dành dụm được suốt bao năm trời chia bảy phần cho bà, ba phần cho chồng cũ.
Bà đủ khả năng kiếm tiền, có thể cho cậu được sự an toàn và môi trường sống tốt trong khả năng của bà.
Hoàng Đức Duy
//giật mép áo mẹ//
Hoàng Đức Duy
Vậy bây giờ mình ở đâu vậy mẹ?
Bà nhìn con trai rồi trầm ngâm hồi lâu.
Nguyễn Ánh Linh - mẹ Đức Duy
Mình thuê trọ ở, được không con?
Hoàng Đức Duy
Ở đó có ba không mẹ?
Nguyễn Ánh Linh - mẹ Đức Duy
//lắc đầu//
Nguyễn Ánh Linh - mẹ Đức Duy
Không có đâu con, ông ấy không thể tới đó đâu.
Hai mẹ con dắt tay nhau cùng mớ hành trang đi khắp nẻo đường.
Bà chỉ mong tìm được một căn phòng trọ giá rẻ, phù hợp với tình trạng hiện tại của hai mẹ con là quá đủ rồi.
Nhưng cuộc đời trớ trêu thay...
Nguyễn Ánh Linh - mẹ Đức Duy
Chị ơi, ở đây còn phòng không chị?
Nhân vật phụ
//nhăn mặt nhìn hai mẹ con//
Nhân vật phụ
Không, không còn, hết phòng rồi.
Nhân vật phụ
Kiếm chỗ khác đi.
Nhân vật phụ
Cút đi, đùng có lại đây mà ăn vạ, tụi tao không còn tiền để bố thí cho lũ tụi mày đâu.
Nguyễn Ánh Linh - mẹ Đức Duy
Anh ơi, tôi trả tiền mà, tôi có tiền mà, cho tôi thuê với anh ơi.
Hoàng Đức Duy
MẸ! //Chạy lại đỡ bà//
Nhân vật phụ
Mày liếc cái gì mà liếc.
Nhân vật phụ
Hỗn xược, đúng là loại không biết dạy con.
Nhân vật phụ
Cút đi cho người ta còn làm ăn.
Hoàng Đức Duy
Mình đi thôi mẹ.
Hoàng Đức Duy
//Dìu bà đứng dậy//
Nhân vật phụ
Trọ thì tui hết phòng rồi.
Nhân vật phụ
Nhưng mà tui biết chỗ còn phòng á.
Nhân vật phụ
//chỉ tay vào con hẻm đối diện//
Nhân vật phụ
Trong đó có một dãy phòng trọ, nhưng ít ai tới thuê lắm.
Nhân vật phụ
Bà chủ ở đó cũng dễ thương, nói chuyện vui tính nữa, kiểu gì cũng cho hai mẹ con bà một phòng thôi.
Nguyễn Ánh Linh - mẹ Đức Duy
Dạ, em cảm ơn chị, em đội ơn chị rất nhiều.
Nguyễn Ánh Linh - mẹ Đức Duy
//nắm lấy tay Duy dẫn đi//
Dãy phòng trọ khoác lên mình không khí âm u đến đáng sợ.
Tường bị xịt sơn nguệch ngoạc, rong rêu bám xanh hàng rào kẽm.
Khiến ai nhìn vào cũng thấy rùng mình vì sự hoang sơ lẫn cảm giác ớn lạnh từ nó.
Nhân vật phụ
Xin chào, hai người đến thuê phòng à?
Một bà lão với mái tóc bạc phơ bước ra. Trên tay bà cầm theo một cây đèn dầu để thắp sáng đường đi.
Nguyễn Ánh Linh - mẹ Đức Duy
À dạ đúng rồi.
Nhân vật phụ
//Nhìn từ trên xuống dưới//
Nhân vật phụ
Còn một phòng, đi theo tôi.
Bà đi theo bà chủ, Đức Duy cũng ngoan ngoãn đi theo.
Đôi mắt của cậu ngó nghiêng mọi thứ xung quanh đường đi và cả nơi này.
Bà đưa hai mẹ con đến một căn phòng nằm khuất với cổng vào.
Hoàng Đức Duy
//nhìn bảng số//
Hoàng Đức Duy
"S-sao mà lựa số đẹp dữ vậy..."
Đập vào mắt cậu là một cái bàn thờ ở giữa phòng.
Nhang trên đó chỉ mới cháy một nửa, trái cây lẫn nước cúng đều còn rất mới.
Trên bàn thờ còn có di ảnh của một cậu con trai trạc chừng mười tám, mười chín.
Khuôn mặt khôi ngô, mang theo nét dễ mến đến kì lạ.
Nhân vật phụ
Này là chủ cũ của căn phòng.
Nhân vật phụ
Không biết vì vụ gì mà lại tự tử.
Nhân vật phụ
//chỉ tay lên trần nhà//
Nhân vật phụ
Ổng treo cổ ở đây nè.
Nhân vật phụ
Lúc chết thì mặt ổng hướng theo hướng này.
Nhân vật phụ
//chỉ lên tấm nệm ở trên gác//
Nhân vật phụ
À, đồ đạc của ổng tôi cũng dọn đi hết rồi, còn lại vài món tôi thấy còn dùng được nên để lại.
Nhân vật phụ
Muốn ở đây thì nhớ thắp hương với cúng đầy đủ.
Nhân vật phụ
Mấy người thuê lúc trước bị ông nhõi này dọa đến mức trả phòng khi mới thuê một đêm đó.
Hoàng Đức Duy
//Rùng mình//
Hoàng Đức Duy
//ngó nghiêng xung quanh//
Hoàng Đức Duy
"Rõ ràng là có cảm giác ai đó nhìn minh."
Nguyễn Ánh Linh - mẹ Đức Duy
Dạ cảm ơn bà, chúng tôi sẽ cúng viếng đầy đủ.
Nguyễn Ánh Linh - mẹ Đức Duy
Tiền thuê phòng là bao nhiêu vậy ạ?
Nhân vật phụ
//Xua xua tay//
Nhân vật phụ
Cứ ở thử vài bữa coi ổn không rồi tôi mới lấy tiền.
Nhân vật phụ
Chứ như mấy người lúc trước nữa thì phiền lắm.
Sau một hồi trò chuyện, bà chủ cũng đi ra khỏi phòng.
Căn phòng chỉ lác đác vài đồ nội thất của chủ cũ để lại.
Hai mẹ con đi cất đồ và dọn dẹp lại phòng ốc.
Trong phòng ngoại trừ bàn thờ ra thì mọi nơi đều đóng một lớp bụi.
Dường như đã lâu ngày không có ai ở.
Comments
KThie
cảm ơn mấy bạn fan trung thành của tác giả bên ấy đã vô để cho truyện của mình tăng độ hot nhé😌 cứ táp đi ạ, không chấp mấy bạn fan của bộ bên đó
2025-05-03
8
𝐏𝐢𝐮𝐮ˡᵒᵛᵉ⚡🐑
thề truyện cứ xàm xàm sao ý🙄 [ykr]
2025-05-03
4
tnhuuu
sao flop v cậu thấy thương quá à bảo sao lại ghen tị mà to6 ngkhac.Flop qua hoá rồ à?
2025-05-03
3