[RhyCap] Căn Phòng Trọ Số 13
3. Bị nhát
Đã một tuần trôi qua từ khi hai mẹ con Đức Duy chuyển vào.
Mọi thứ vẫn bình thường, bà vẫn chạy bàn ở quán, cậu vẫn đi học hằng ngày.
Hàng xóm xung quanh cũng thân thiện, biết hoàn cảnh của hai mẹ con, họ thường cho những món ăn và đồ dùng cần thiết để bà dễ trang trải cuộc sống hơn.
Nguyễn Ánh Linh - mẹ Đức Duy
Duy nè.
Nguyễn Ánh Linh - mẹ Đức Duy
Tối hôm nay mẹ phải tăng ca, có thể sáng mai mẹ mới về.
Nguyễn Ánh Linh - mẹ Đức Duy
Hôm nay có khách quen đến nhưng họ đến giờ khuya nên mẹ không về sớm được.
Hoàng Đức Duy
Mẹ nhớ giữ sức khỏe nhá.
Hôm nay là chủ nhật nên Đức Duy không phải đến lớp
Còn bà Linh thì vẫn phải đến quán ăn, vì chủ nhật là ngày mà quán bán đắt khách nhất.
Hoàng Đức Duy
//Ngồi thẫn thờ giữa phòng//
Hoàng Đức Duy
Là hôm nay mình ở đây một mình?
Hoàng Đức Duy
Cảm giác lạ quá.
Cậu ngó nghiêng xung quanh, quan sát từng món đồ trong phòng.
Và ánh mắt dừng lại ngay cái bàn thờ đặt ở giữa phòng.
Hoàng Đức Duy
Đẹp mà sao chết sớm vậy?
Đức Duy đi lại bàn thờ, cúi người quan sát di ảnh.
Dù đã chuyển vào một tuần nhưng cậu chưa từng có dịp nhìn kĩ người này.
Từng đường nét hiện trên khuôn mặt, tô thêm vẻ khôi ngô và dịu dàng.
Như có thứ gì đó thôi thúc, cậu bất giác nhìn chằm chằm di ảnh.
Chợt trong nhà tắm vang lên tiếng nước chảy.
Không ồ ạt, chỉ nhỏ lách tách từng giọt xuống.
Hoàng Đức Duy
//Sực tỉnh//
Hoàng Đức Duy
//Ngó vào nơi phát ra âm thanh//
Theo quán tính, Đức Duy định đi vào nhà tắm để tắt nước.
Không chắc là Đức Duy nhìn nhầm hay không.
Qua khe cửa mở hờ của phòng tắm, cậu thấy có bóng dáng ai đó lấp ló bên trong.
Nó mờ ảo, xoẹt qua khe cửa rồi biến mất.
Hoàng Đức Duy
//Trợn mắt nhìn//
Hoàng Đức Duy
A-Ai trong đó vậy?
Cậu nói lớn để vơi đi nỗi bất an âm ỉ trong lòng.
Đức Duy nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Tay chân cậu run nhẹ, mồ hôi lạnh thấm đầy áo.
Hoàng Đức Duy
//nhắm chặt mắt//
Tim cậu đập loạn xạ như báo hiệu một điều gì đó sắp ập đến.
Thế nhưng bên trong không có một ai.
Hoàng Đức Duy
Rõ ràng là mình thấy có bóng người...
Hoàng Đức Duy
//Quay phắt lại//
Gian phòng trống trơn, cửa sổ không đóng, quạt bật số nhỏ, không có máy lạnh.
Vậy cơn gió lạnh lúc nãy phát ra từ đâu?
Một cơn ớn lạnh chạy dọc theo xương sống cậu, len lỏi vào da thịt.
Hoàng Đức Duy
Rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Bên tai cậu phát ra một giọng nói thì thầm.
Nó trầm khàn, dường như chỉ đủ để cậu nghe thấy.
Hoàng Đức Duy
//Quay qua, nhảy giật ngược về sau//
Hoàng Đức Duy
//Nhìn khoảng không trước mắt//
Hoàng Đức Duy
Cái thứ quỷ quái gì vậy?
Đáp lại câu hỏi chỉ là một khoảng không im lặng.
Phía sau gáy như có thứ gì đó lành lạnh chạm vào rồi vuốt ngược lên.
Hoàng Đức Duy
//đưa tay chạm vào cổ//
Đức Duy trợn tròn mắt, người cậu cứng đờ, không thể di chuyển dù chỉ một ngón tay.
Hoàng Đức Duy
"Cái quái gì vậy?"
Miệng cậu cứng đơ, não rất muốn nói chuyện nhưng xương hàm bị đông cứng.
Không phải vì gì, chỉ là sợ.
Sợ đến mức không thể điều khiển bản thân.
Sợ đến mức bộ não từ chối tiếp nhận thông tin.
Cơn lạnh vẫn âm ỉ trong phòng nhưng có dấu hiệu giảm dần.
Giọng nói ban nãy lại biến thành một giọng cười khẽ, nhưng âm thanh lại cao đến mức chói tai.
Hoàng Đức Duy
//Đứng nép vô tường//
Hoàng Đức Duy
M-Mình ngủ nhiều quá nên bị sảng hả?
Cậu tự lấy tay tát mình một cái.
Tiếng cười im bặt, không khí lạnh cũng biến mất.
Hoàng Đức Duy
Tỉnh táo lại Duy ơi.
Hoàng Đức Duy
Toàn nghĩ gì đâu không, xong tự làm bản thân sợ.
Không phải Đức Duy không tin.
Hoàng Đức Duy
Đi làm bài cho tỉnh táo thôi.
Ở đó có một cái bàn nhỏ cùng một chồng sách đặt ở bên tấm nệm.
Hoàng Đức Duy
Không có cha ở đây yên bình thật...
Hoàng Đức Duy
*Giọng nói nhỏ dần*
Hoàng Đức Duy
//Lấy bừa một cuốn sách//
Hoàng Đức Duy
Thôi cũng được, giải vài bài tính xác suất rồi đi ngủ.
Đồng hồ lẳng lặng trôi, kéo theo thời gian đến gần tối.
Hoàng Đức Duy
//Tỉnh dậy//
Trước mặt là một đống bài toán chưa giải xong cùng cuốn sách toán.
Hoàng Đức Duy
//Ngồi thẫn thờ đợi hồn trở về//
Hoàng Đức Duy
Mấy giờ rồi?
Hoàng Đức Duy
//Ngước lên tường//
Cậu bước xuống cầu thang, đến trước bàn thờ.
Hoàng Đức Duy
//Lấy cây nhang ra//
Hoàng Đức Duy
//Vái ba cái//
Hoàng Đức Duy
Có khi nào vụ hồi sáng mình gặp là do ổng làm không?
Hoàng Đức Duy
//Nhìn chằm chằm di ảnh//
Hoàng Đức Duy
//Rợn người//
Hoàng Đức Duy
Thôi chắc không phải đâu.
Mặc cho ánh mắt đang dõi theo từ trên trần nhà.
Cậu qua bếp, nấu một bát mì rồi ngồi xuống đất ăn.
Hoàng Đức Duy
//gắp mì bỏ vô miệng//
Cậu ngó nghiêng xung quanh nhưng chẳng có ai.
Căn phòng vẫn chỉ có một mình cậu.
Hoàng Đức Duy
Anh đúng không?
Hoàng Đức Duy
Đ-Đừng có dọa tôi.
Hoàng Đức Duy
Tôi không sợ ma đâu.
Hoàng Đức Duy
//Nhìn lên di ảnh//
Hoàng Đức Duy
"Sao ngày nào không phá, lại phá ngay cái ngày mẹ đi làm xuyên đêm vậy nè trời?"
Hoàng Đức Duy
//Quay theo hướng âm thanh phát ra//
Cậu húp vội bát mì rồi chạy lên gác.
Chiếc chăn mỏng tanh, bây giờ lại thành thứ phòng thân duy nhất của cậu.
Hoàng Đức Duy
//Chắp tay khấn//
Hoàng Đức Duy
"Nam mô a di đà Phật"
Hoàng Đức Duy
"Đừng phá nữa, mai tôi sẽ mua đồ về cúng kiếng"
Hoàng Đức Duy
"Tôi chỉ xin ở đây thôi, sẽ không làm phiền anh đâu"
Đức Duy vừa trùm chăn vừa niệm.
Mong cho linh hồn kia dịu lại, không quấy phá nữa.
Nhưng không hiểu vì sao cậu lại ngủ quên trong lúc niệm.
Comments
𝐏𝐢𝐮𝐮ˡᵒᵛᵉ⚡🐑
Bài 1:Một hộp đựng 5 quả bóng màu đỏ và 3 quả bóng màu xanh.Lấy ngẫu nhiên đồng thời 2 quả bóng từ hộp.Tính xác suất để:
a) Cả hai quả bóng lấy ra đều màu đỏ
b) Có đúng một quả bóng màu đỏ và một quả bóng màu xanh
c) Cả hai quả bóng lấy ra đều màu xanh
2025-05-11
0
⋆˚࿔𝓝𝓰𝓰𝔀𝓪𝓷𝓱𝜗𝜚˚⋆
Duy ơiiii , không đc khen người đã mất!!!
2025-05-27
1
⋆˚࿔𝓝𝓰𝓰𝔀𝓪𝓷𝓱𝜗𝜚˚⋆
Khách gì chơi giờ linh v :))
2025-05-27
1