[Hiha Crow×hiha The Blue] Hận Nhất Thương Nhất
#chap 2: nỗi mất mát và sự thù hận
tg-mê trai đầu thai mới hết
haha..
tg-mê trai đầu thai mới hết
bà giám thị già mà hay ra dẻ
tg-mê trai đầu thai mới hết
nhỏ lớp trưởng pick me girl
tg-mê trai đầu thai mới hết
thằng tổ trưởng như cái dau buoi
tg-mê trai đầu thai mới hết
nhỏ sao đỏ nách hôi
tg-mê trai đầu thai mới hết
nói chung là trường Iồn
“Chuyện ấy đã trôi qua hơn mười năm… nhưng mỗi khi nhắc đến, ai nấy đều lặng đi, sống lưng lạnh toát. Ngay cả tôi—một kẻ luôn cho rằng mình cứng cỏi—vẫn không thoát khỏi cảm giác bị thứ đó ám lấy từng giấc ngủ, từng hơi thở"
một hôm, sự việc kinh hoàng ấy đã trở lại
một hôm nọ, tôi đang sống với dì của mình, tại vì cha mẹ tôi đã chết cách đây 10 năm trước rồi còn đâu
Và rồi, vào cái ngày định mệnh ấy…Dì tôi quyết định vào rừng hái thuốc. Tôi đã níu tay bà lại, ánh mắt khẩn cầu và sợ hãi, van xin: 'Dì đừng đi… khu rừng đó… nó không còn là khu rừng bình thường nữa.'Dì chỉ cười nhạt, ánh mắt pha chút cảm thương: 'Chuyện đó xảy ra lâu rồi mà con… dì chỉ đi một lát rồi về thôi, đừng lo.' Dì quay bước. Tôi đứng nhìn bóng lưng ấy khuất dần trong làn sương mờ dày đặc nơi bìa rừng, tim co thắt lại như linh cảm điều gì u ám đang chực chờ.Và dì... đã không bao giờ trở về.Nhưng lần này, điều kỳ lạ hơn là... không cần đợi đến vài ngày.Ngay sáng hôm sau, khi tia nắng đầu tiên còn chưa kịp xuyên qua cửa sổ, tôi mở cửa và chết lặng—xác của dì tôi nằm ngay trước ngưỡng cửa. Cơ thể bà đẫm máu, làn da trắng bệch lạnh ngắt. Những sợi lông quạ đen rơi vương vãi quanh thân thể.Tôi quỵ xuống, đôi tay run rẩy ôm lấy cơ thể vô hồn ấy. Hơi ấm cuối cùng của dì đã biến mất, chỉ còn lại nỗi đau siết nghẹt tim.Hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi… Tôi tự trách mình. Vì sao… vì sao tôi lại để bà đi? Rồi, một mảnh giấy rơi ra từ tay áo của dì. Một tờ giấy nhàu nát, dòng chữ ngoằn ngoèo như được viết bằng máu:
'Càng nhìn ngươi đau khổ, ta càng thấy thú vị…
– Hiha Crow –'
Tôi chết trân. Là hắn… là cái tên đã cướp đi cha mẹ tôi vào cái đêm ám ảnh năm xưa.Tiếng gào của tôi xé tan màn sương buổi sớm. Người trong làng nghe tiếng động đổ ra xem… nhưng không ai nói được lời nào. Họ chỉ đứng đó, im lặng, những gương mặt tái xanh như vừa chứng kiến ác mộng.
Đám tang của dì diễn ra trong màn sương dày đặc, trời chẳng mưa nhưng bầu trời xám xịt như một điềm gở. Không ai trong làng dám nói lớn tiếng, mọi người chỉ thì thầm với nhau bằng những cái liếc mắt đầy sợ hãi.Tôi quỳ bên cạnh quan tài, ánh mắt đờ đẫn nhìn gương mặt lạnh lẽo của dì lần cuối. Bà được trang điểm tươm tất, nhưng không ai có thể che giấu được cái nét đau đớn còn hằn trên gương mặt trước khi trút hơi thở cuối cùng.Tiếng tụng kinh cất lên khe khẽ, nhưng rồi bỗng nhiên… lửa trên những cây nến quanh quan tài chập chờn như muốn tắt. Gió thổi qua, nhưng không phải là gió bình thường—nó rét buốt như xuyên qua xương, như có ai đó đang thì thầm vào tai từng người một.Một đứa trẻ trong làng bỗng khóc ré lên, chỉ tay vào rừng rồi thét lên:
'Có ai đó đang đứng trong bóng cây… h-hắn là một con quạ!'
Tôi đứng bật dậy, tim đập như trống dồn.
Một người già trong làng run giọng nói:'Lời nguyền... đã quay lại.'
Tôi siết chặt nắm tay, mắt đỏ hoe, nhìn về phía rừng cây đang dần chìm trong bóng tối. Tôi biết… hắn đang ở đâu đó ngoài kia. Nhìn tôi. Thưởng thức nỗi tuyệt vọng này như một bản nhạc ru linh hồn quỷ dữ."
"Sau tang lễ, ngôi làng trở nên im ắng đến lạ. Không còn ai dám ra khỏi nhà khi trời chập tối, và khu rừng… càng lúc càng như nuốt chửng mọi ánh sáng.Nhưng tôi không thể cứ mãi sống trong sợ hãi.Một đêm, khi mặt trăng lên cao, tôi quyết định—phải kết thúc chuyện này.PHẢI ĐỐI MẶT VỚI HẮN.Trước khi rời đi, tôi ghé qua mộ cha mẹ và dì. Khói nhang quyện lấy gió đêm, mùi trầm len vào trong tim tôi, vừa ấm vừa đauTôi quỳ xuống, đặt tay lên bia mộ của từng người. Giọng run nhẹ:
'Con xin lỗi… nếu lần này con không quay lại được… mong ba mẹ và dì tha thứ. Nhưng con không thể để hắn tiếp tục ám ảnh gia đình mình nữa…'
Tôi cúi đầu thật sâu. Nước mắt rơi xuống mặt đất lạnh.Rồi đứng dậy.Bước vào khu rừng.Mỗi bước chân như lún vào bóng tối. Cây cối rì rào những lời thì thầm chẳng ai hiểu nổi, như những tiếng thì thầm của kẻ đã khuất. Và rồi, qua lớp sương dày đặc, tôi thấy nó—Lâu Đài Quạ.Tòa lâu đài sừng sững đứng trên núi , hoang tàn nhưng vẫn mang vẻ gì đó ma mị và sống động như thể chính nó cũng đang thở. Những chiếc lông quạ đen kịt bay lượn xung quanh mái vòm cao vút.
Cánh cổng sắt rỉ sét tự động mở ra… không một ai, nhưng có lẽ… hắn đã chờ tôi từ rất lâu rồi."
tg-mê trai đầu thai mới hết
chap tiếp theo sẽ...gầy
Comments
Con Chim Tự Ái Hòn Dái Cô Đơn
hơn lồ.n ms đúng 😔😔😔
2025-04-20
1
_좋아해요😼😽_
1 bông a
2025-04-20
1