Chiều thứ Năm, Lam Garden nhận đơn hàng từ một bệnh viện nhi.
Người gửi yêu cầu một bó hoa nhỏ, không quá rực rỡ, dễ cắm vào lọ, và "có mùi thơm an ủi được".
"Giao trước 5 giờ chiều nay. Phòng bệnh N204, khoa tim mạch."
﹝𝚑𝚊 𝚖𝚒𝚎𝚗﹞♋︎²¹
Em xung phong gói bó này ạ
﹝𝚢𝚎𝚗 𝚕𝚊𝚖﹞♌︎²³
Vậy bó này giao cho Miên nhé
﹝𝚑𝚊 𝚖𝚒𝚎𝚗﹞♋︎²¹
Vâng ạ
Miên chọn hoa rất cẩn thận:
Hoa Baby trắng – để xoa dịu những linh hồn bé bỏng.
Cẩm tú cầu xanh nhạt – cho sự kiên cường trong yếu ớt.
Một nhành hoa Lan tím – như lời chúc vượt qua số phận.
Và hoa Nhài – mùi hương rất nhẹ, nhưng tinh tế.
---
Trên đường đến bệnh viện, Miên ngồi sau xe, không nói gì.
Gió thổi tạt làm tóc cô bay vào mặt Minh. Anh lẳng lặng cột nó gọn lại.
﹝𝚍𝚊 𝚖𝚒𝚗𝚑﹞♑︎²⁰
Lần đầu em thấy chị chọn hoa ít sắc vậy đấy.
Miên cười nhạt
﹝𝚑𝚊 𝚖𝚒𝚎𝚗﹞♋︎²¹
Vì đây là nơi không cần màu sắc. Chỉ cần hy vọng.
Khi tới bệnh viện, họ đứng trước cửa phòng 𝙉𝟮𝟬𝟰
Miên bỗng khựng lại. Tay siết chặt bó hoa. Mặt tái đi.
Minh nhìn cô
﹝𝚍𝚊 𝚖𝚒𝚗𝚑﹞♑︎²⁰
Sao thế?
Miên nói khẽ, mắt dán vào số phòng.
﹝𝚑𝚊 𝚖𝚒𝚎𝚗﹞♋︎²¹
Hồi nhỏ, tôi từng nằm ở N204 suốt 3 tháng vì viêm màng tim
﹝𝚑𝚊 𝚖𝚒𝚎𝚗﹞♋︎²¹
Lúc đó, có một cô y tá... ngày nào cũng mang cho tôi một cành hoa nhỏ. Không biết tên gì, chỉ nhớ... nó trắng, có mùi giống hoa nhài.
---
Miên bước vào phòng
Trên giường bệnh là một bé gái đang thở oxy, bên cạnh là mẹ bé – người phụ nữ đang khóc thầm.
Miên không nói gì. Cô nhẹ nhàng đặt bó hoa lên bàn.
﹝𝚑𝚊 𝚖𝚒𝚎𝚗﹞♋︎²¹
Em thích hoa không?
Miên hỏi khẽ
Cô bé gật đầu. Nhìn Miên bằng đôi mắt ướt.
Miên mỉm cười – lần đầu tiên trong suốt cả ngày.
Trên đường về, Miên lặng im. Minh vẫn không hỏi gì.
Cho tới khi xe về tới tiệm, anh mới đưa cho cô… một gói giấy nhỏ.
﹝𝚍𝚊 𝚖𝚒𝚗𝚑﹞♑︎²⁰
Em mua ở sạp bên ngoài bệnh viện.
﹝𝚑𝚊 𝚖𝚒𝚎𝚗﹞♋︎²¹
Gì vậy?
Miên mở ra…
Là một cành Nhài khô, ép trong giấy, kèm dòng chữ:
"Cho người từng đau – vẫn chọn an ủi người khác."
Miên cắn môi. Cô không khóc – nhưng mắt đỏ hoe.
Minh quay đi, giấu ánh nhìn nơi khác.
---
Ở góc tường tiệm hoa, Mộc Duyên lại ghi vào sổ
﹝𝚖𝚘𝚌 𝚍𝚞𝚢𝚎𝚗﹞♓︎¹⁹
“Có những người – không nở rộ rực rỡ, nhưng vẫn là hoa…
…vì họ biết mỉm cười với người khác, kể cả khi lòng mình đang rách.”
Câu chuyện thứ 4 – Gửi người từng gục ngã nhưng không biến mất.
Comments