Có lẽ tôi đã trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê kia được vài ngày
Thứ đầu tiên tôi thấy sau khi tỉnh lại, là một trần nhà trắng lạnh
Mắt tôi rất mỏi, có hơi nhức, cảm giác như mắt muốn rơi ra khỏi hốc mắt luôn ấy
Khi tỉnh táo hơn, tôi bắt đầu quan sát xung quanh
Có lẽ chỉ có một từ để diễn tả, đó là xa lạ
Xung quanh tôi được bao bọc bởi vô số thiết bị kì quái, nó vang lên những âm thanh đều đặn
Tôi thấy rất nhiều ống truyền dịch đang cắm vào người mình, nhưng tôi chẳng cảm thấy gì đặc biệt, gần như chẳng nhận thấy sự hiện diện của nó, giống như cơ thể này không phải của tôi
Tôi chẳng thể hít thở như bình thường, có một cái ống gì đó găm vào cổ họng tôi, tôi không thể nuốt, không thể ho, không khí thông qua ống đó đẩy vào phổi tôi, nó khiến phổi tôi cảm thấy khó chịu, nhưng tôi không cảm thấy nó quá đau đớn
Có lẽ tôi đã quá quen với cơn đau, nên giờ chẳng để tâm đến những đau đớn đó nữa
Mấy năm qua, những đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần mà tôi phải chịu, chẳng có cái nào không khiến tôi đau đớn đến chet đi sống lại
Nhưng sau một lần thật sự cảm nhận cái chet, tôi cảm thấy những cơn đau này, thật ra chẳng đáng bận tâm nữa
Không suy nghĩ đến nỗi đau, tự khắc sẽ không còn cảm thấy đau nữa
...
Có ai đó đã chạy vào đây, cùng rất nhiều người, họ nói gì đó mà tôi không hiểu
Họ đã làm gì đó với những thiết bị kia, rồi lại kiểm tra gì đó trên cơ thể tôi, tôi chẳng hiểu họ đang làm gì nữa
Họ làm gì tôi, tôi cũng chẳng quan tâm nữa
Mặc kệ những thứ không quan trọng, cũng là một điều tốt
...
Chỉ có mắt tôi là cử động được, còn lại đến nhúc nhích một chút cũng khó, tôi chỉ có thể nhìn mọi thứ xung quanh
Hết nhìn những máy móc kì lạ, rồi lại nhìn ánh sáng của bóng đèn trắng trên trần nhà
Căn phòng này cũng quá nhàm chán đi, màu sắc cũng lạnh lẽo nữa chứ
Comments