Hạ Tuấn Lâm loay hoay tìm ô thì mới sực nhớ...hôm nay để quên ở nhà. Cả lớp đã về gần hết, chỉ còn vài người ngồi chờ. Trong tiếng mưa rơi rì rầm, Hạo Tường vẫn ngồi ở ghế, chống cằm nhìn ra sân
Hạ Tuấn Lâm
Cậu không về à?
Nghiêm Hạo Tường
Còn cậu?
Hạ Tuấn Lâm
Quên mang ô rồi
Hạ Tuấn Lâm cười bất lực
Cả hai ngồi sát cửa sổ, nhìn từng giọt mưa chảy dài trên mặt kính. Trời ngoài kia vẫn u ám, nhưng không quá lạnh. Mùi đất sau cơn mưa đầu mùa thoang thoảng trong không khí, cùng hơi nước làm mờ nhẹ ô kính, tạo thành những đốm mờ ảo lấp lánh.
Một lát sau, Hạo Tường cúi xuống lục cặp. Tiếng khoá kéo vang lên khe khẽ. Anh tìm một hồi rồi chợt “À” lên như vừa nhớ ra điều gì. Từ trong cặp, anh rút ra một chiếc ô nhỏ màu xanh nhạt, vải đã hơi bạc ở góc, nhưng trông vẫn sạch sẽ
Nghiêm Hạo Tường
May là còn để trong cặp...
Hạo Tường nói, rồi quay ra nhìn cậu
Nghiêm Hạo Tường
Đi chung không? Cái ô này nhỏ thôi nhưng chắc vừa đủ để không ai bị ướt
Cậu khẽ gật đầu
Chiếc ô bật ra, dù nhỏ nhưng che đủ hai người. Cả hai cùng bước ra khỏi lớp, tiếng nước bắn lách tách dưới chân mỗi bước đi. Nghiêm Hạo Tường cầm ô, nghiêng nhẹ về phía cậu, còn cậu thì giữ tay cặp, cố không để vai hai đứa va vào nhau quá gần nhưng cũng chẳng dám bước xa ra thêm nữa.
Tay áo anh chạm nhẹ vào tay cậu, hơi ấm truyền qua lớp vải như một cái chạm tình cờ nhưng khiến tim cậu hơi loạn nhịp. Mưa vẫn rơi, gió vẫn thổi, bầu trời vẫn xám. Nhưng không hiểu sao Hạ Tuấn Lâm chẳng thấy lạnh, chẳng thấy cô đơn.
Chỉ thấy... một cảm giác dịu dàng, yên bình và rất nhẹ nhàng.
Comments