[ViewMim] Diên Vĩ Bay Trước Gió Hạ

[ViewMim] Diên Vĩ Bay Trước Gió Hạ

#1.ViewMim

Sài Gòn mấy ngày nay nóng như thể ông trời xài quạt sưởi 24/7. Nhã Bách Vĩ đứng chễm chệ giữa bến xe miền Tây, vali kéo tay, mắt nhìn chiếc xe đò trước mặt như thể nó là một chiếc quan tài bọc simili.
Nhã Bách Vĩ
Nhã Bách Vĩ
Ủa trời?
Nhã Bách Vĩ
Nhã Bách Vĩ
Cái này là xe chở người hay chở heo vậy?
Nhã Bách Vĩ
Nhã Bách Vĩ
Mà sao nó có mùi... gà vịt một nắng hai ngày vậy nè?
Một bà cụ ngồi gần đó nhai trầu, khịt mũi, nhìn cô từ đầu tới chân.
nv phụ
nv phụ
Cái cô này nói chuyện duyên dáng dữ ha
Nhã Bách Vĩ
Nhã Bách Vĩ
Dạ, duyên của con là phiên bản có giới hạn
Nhã Bách Vĩ
Nhã Bách Vĩ
Ai không ưng thì bỏ qua nha bà
Nguyên bến xe cười rần rần. Cô chẳng bận tâm. Cái kiểu "nói xóc óc nhưng tốt bụng ngầm" đã ăn vào máu Bách Vĩ từ lâu. Dù ai có ghét, cô vẫn ngẩng cao đầu như đang sải bước trên thảm đỏ Cannes.
Thật ra, cô không có ý định quay về Triều Diên cái làng quê "xưa cũ" ấy nằm tít tận miền Nam, nơi người ta quý nghề dệt chiếu như vàng mười, nơi dân làng không biết đến Starbucks nhưng có thể phân biệt từng loại cói chỉ bằng… ngửi.
Mười lăm năm rời quê, cô thành “dân phố thị chính hiệu” làm thiết kế thời trang, sống trong chung cư có bảo vệ 24/7, quen xài nước lọc đóng chai và điều hoà mát lạnh. Cô ghét cái nóng, ghét ruồi muỗi, và ghét nhất là… bị ép phải về quê mà không có sự đồng thuận từ nội tâm.
Nhưng rồi, một dòng tin nhắn từ dì Ba người giúp việc lâu năm của nhà cô đã khiến cả thế giới của Vĩ đảo lộn.
✉️: Ba con ngã bệnh.Về đi con, không thôi trễ
Chỉ năm chữ, nhưng như một lưỡi dao nhỏ cắt trúng cái phần mềm yếu mà cô giấu kỹ nhất trong lòng.
Ba cô Nhã Hòa từng là chủ làng Triều Diên, người đàn ông nổi tiếng nhất vùng vì sự nghiêm khắc và tài lãnh đạo. Sau khi vợ mất, ông đắm chìm trong nghề dệt như một cách để quên đi nỗi buồn. Gửi con gái lên thành phố rồi từ đó, ông sống lặng lẽ như bóng mát sau mái nhà quê cũ.
Còn Vĩ? Cô vùi mình trong guồng quay đô thị, quên luôn có một nơi gọi là “quê hương”.
Cho đến hôm nay.
Cô bước lên xe đò, nép mình vào ghế cạnh cửa sổ, cố gắng tránh tiếp xúc ánh mắt với những người dân quê đang thì thầm “Cô nào mà nhìn sang chảnh dữ…”.
Nhưng có một thứ cô không biết…
Rằng chuyến xe này không chỉ đưa cô về lại một vùng đất đầy bụi cói và mùi nắng khét, mà còn đưa cô đến gần một người một người con gái sẽ khiến cả cuộc đời cô đổi khác.
...
Nếu như Sài Gòn dạy người ta chạy nhanh để bắt kịp mọi thứ, thì Triều Diên lại dạy người ta đi chậm để kịp nghe tim mình đập.
Buổi sáng ở làng bắt đầu bằng tiếng gà gáy, tiếng rao của cô bán bánh bò, và tiếng khung dệt lách cách quen thuộc như bài hát ru được phát chế độ lặp. Mọi thứ đều chậm rãi, hiền hòa trừ cái máy chụp hình của đám con nít khi thấy người lạ vừa bước xuống xe đò.
nv phụ
nv phụ
Chị ơi, người thành phố hả?
nv phụ
nv phụ
Chị ơi, tóc chị nhuộm màu gì vậy?
nv phụ
nv phụ
Chị ơi, sao chân chị trắng quá vậy, có xài bột gạo không?
Nhã Bách Vĩ không trả lời. Cô kéo vali, mắt liếc ngang liếc dọc, chân giẫm trúng một bãi phân trâu như được định mệnh sắp đặt từ trước.
Nhã Bách Vĩ
Nhã Bách Vĩ
Má ơi…
Dân làng bật cười. Vĩ thở phì phì như siêu mẫu bị té lúc catwalk.
Và rồi cô bước ngang qua căn nhà nhỏ lợp mái lá cũ kỹ, nơi có một cô gái đang ngồi dệt chiếu, nụ cười như nắng tháng Tư.
Cô ấy mặc áo bà ba màu xanh ngọc, tóc cột gọn, tay thoăn thoắt đan sợi cói vào khung như thể sinh ra để làm điều đó. Làn da nâu nhẹ, mắt to, hàng mi cong cong như tranh vẽ. Mỗi cử động của cô đều nhịp nhàng, yên tĩnh đến lạ.
Vĩ đi ngang qua, hai người không chạm mắt. Nhưng Vĩ lại quay đầu nhìn một cách rất… không tự chủ.
Ủa? Sao tự dưng mình thấy lạ?
Cô chưa kịp hiểu thì bị bà Hai tổ trưởng dân phố kêu giật ngược.
nv phụ
nv phụ
Bách Vĩ đó hả con?
nv phụ
nv phụ
Con về khi nào
nv phụ
nv phụ
Lớn dữ rồi nè, đẹp gái hẳn ra
nv phụ
nv phụ
Mà cũng lâu quá rồi hén
Nhã Bách Vĩ
Nhã Bách Vĩ
Dạ, con về thăm ba… chắc ở chơi vài bữa rồi đi /cười gượng/
nv phụ
nv phụ
Bữa mấy bữa gì! Ở đây luôn đi con, ở đây giờ có nhiều thứ lạ vui lắm à nghen
nv phụ
nv phụ
À mà có biết con nhỏ Vân Kim không?
nv phụ
nv phụ
Nó ngồi dệt chiếu nhà kế bên đó, giỏi dữ thần
Bách Vĩ quay lại nhìn cô gái dệt chiếu lần nữa. Lần này, cô ấy cũng ngẩng đầu lên.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Vĩ hơi giật mình.
Còn Vân Kim… thì mỉm cười nhẹ. Xong quay lại khung dệt.
Hot

Comments

۶𝙯𝙞𝙩𝙫𝙖𝙣𝙜౨ৎ

۶𝙯𝙞𝙩𝙫𝙖𝙣𝙜౨ৎ

sốp còn ra tiếp chứ ạ?

2025-04-28

0

yến

yến

ra thêm đi tgia

2025-04-25

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play