[Hằng Thuỵ] XUYÊN THÀNH BẠN TRAI CŨ CỦA HOTBOY TRƯỜNG
Chương 3
Trương Hàm Thụy theo Trần Dịch Hằng ra khỏi nhà vệ sinh, đột nhiên cảm thấy trong lỗ mũi có hơi ngứa. Cậu đưa tay sờ một cái, chạm đến máu mũi tùm lum.
Ngay ban đầu, nam sinh kia đã xuống tay khá nặng.
Trương Hàm Thụy bỗng thấy kích động muốn xoay người lấy cây lau chùi ấn cậu ta thêm vài cái.
Trần Dịch Hằng đi phía trước, cẩn thận suy nghĩ về sự khác thường của Trương Hàm Thụy ngày hôm nay. Khi lấy lại tinh thần, hắn phát hiện người bên cạnh đã không thấy đâu. Hắn ngoái đầu, trông thấy Trương Hàm Thụy đứng im không nhúc nhích ở đằng sau, tay phải bụm mặt.
Trần Dịch Hằng
Bị thương à?
Trương Hàm Thuỵ
Không, không sao.
Trương Hàm Thuỵ
Chảy máu, tôi về rửa đây.
Trương Hàm Thụy chảy không ít máu, mà cậu lại dùng tay lau nên nửa bên mặt toàn màu đỏ, trong nháy mắt tạo thành hiệu ứng hình ảnh kinh tâm động phách.
Đầu Trần Dịch Hằng nổ bùm một tiếng, sắc mặt chợt trắng bệch.
Trương Hàm Thuỵ
Trên mặt tôi nhiều máu lắm à?
Trần Dịch Hằng
*Thở dốc* Đừng động!
Trán Trần Dịch Hằng lập tức chảy một lớp mồ hôi lạnh, dạ dày lâm râm buồn nôn. Hắn nhắm mắt lại, nắm cổ tay Trương Hàm Thụy để ngăn cản động tác của cậu.
Trương Hàm Thuỵ
Ban nãy cậu bị thương hả?
Sau khi đánh nam sinh kia, cậu đã bị ép thành đồng minh với Trần Dịch Hằng. Thấy Trần Dịch Hằng như vậy, e rằng thương tổn không nhẹ, mà sức chiến đấu của cậu lại không tốt.
Nếu bây giờ đám người kia đi ra, hai người bọn họ gần như không có sức phản kháng, chỉ có thể bị đè ra ma sát trên đất thôi.
Thời khắc nguy cấp, Trương Hàm Thụy vẫn bình tĩnh không hoảng loạn như trước.
Trương Hàm Thuỵ
*Cấu tay Trần Dịch Hằng* Nhịn, cậu có chết thì cũng phải cố ra khỏi phạm vi nhà vệ sinh đã.
Cậu cấu chẳng hề nể nang, mạnh mẽ kéo Trần Dịch Hằng ra khỏi sự choáng váng.
Trần Dịch Hằng
Sao cậu phải...
Trên tay Trương Hàm Thụy dính máu, chạm vào da Trần Dịch Hằng thì hiển nhiên sẽ dây máu lên. Trần Dịch Hằng vừa cụp mắt đã bị vết máu me nhầy nhụa ấy chắn đầy tầm nhìn.
Trần Dịch Hằng nghiêng ngả, bất ngờ ngã lên người Trương Hàm Thụy.
Xảy ra chuyện gì? Trương Hàm Thụy ngơ ngác.
Trương Hàm Thụy nhớ lại tỉ mỉ cảnh tượng vừa nãy, sau đó ngó tay mình, rồi lại nhìn cánh tay dính máu của Trần Dịch Hằng và kẻ đang đè trên người mình.
Trương Hàm Thuỵ
“Đại ca trường cấp ba Thực nghiệm, tên gọi là anh Hằng, Trần Dịch Hằng!”
Trương Hàm Thuỵ
“Hắn… sợ máu?”
Thảo nào câu chuyện chưa bao giờ viết Trần Dịch Hằng đánh lên mặt, cũng chẳng đánh người khác đầu rơi máu chảy.
Vô số fan truyện gào thét chói tai, khóc lóc kêu muốn sinh con cho hắn, thậm chí còn đặt cho hắn biệt danh "đại ca thân sĩ".
Hóa ra vốn dĩ không phải hắn người ác tay độc. toàn đánh ra nội thương! Cũng không phải vì hắn phong độ, xuống tay thường nể mặt vài phần!
Mà là do hắn có chứng sợ máu!
Trương Hàm Thụy cúi đầu, đạn hạt nhân hình người vừa nãy lấy một chọi tám trong nhà vệ sinh, dễ dàng lật đổ cả nhóm người, lúc này đang nhíu mày dựa lên ngực cậu, vô hại như gối ôm cỡ lớn.
Trương Hàm Thụy im lặng chốc lát mới tiếp nhận được sự thật này.
Trương Hàm Thuỵ
Cậu có dậy nổi không?
Trần Dịch Hằng không phản ứng.
Trương Hàm Thuỵ
Nếu không dậy thì đám người đằng sau sẽ đánh tới đấy.
Trần Dịch Hằng cau mày, vẫn không phản ứng như trước.
Ngay khi Trương Hàm Thụy định nhéo mặt hắn một cái, Trần Dịch Hằng thình lình ấn tay cậu xuống một cách khó khăn.
Trương Hàm Thuỵ
Tôi đưa cậu đến phòng y tế nhé?
Trần Dịch Hằng
Lau sạch mặt cậu đi.
Trương Hàm Thuỵ
Tôi không nhìn thấy.
Trần Dịch Hằng thở hắt một hơi, ráng chống dậy cởi áo khoác ra ném lên đầu Trương Hàm Thụy.
Một phút sau, Trương Hàm Thụy bị áo đồng phục trùm mặt, chỉ lộ hai con mắt, thò tay phải ra đỡ bạn học đại ca mang gương mặt cứng ngắc lạnh lùng lảo đảo đi về phía trước.
Ba phút sau, hai người tắm mình dưới nắng gắt nóng rát cuối thu, vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, giống như hai con cá biển đang chờ mặt trời phơi khô.
Trần Dịch Hằng
Đỡ nghiện rồi nên không nỡ bỏ à?
Trương Hàm Thụy quay đầu nhìn hắn.
Trần Dịch Hằng
Sao thế? Anh đây đẹp trai quá hả?
Trương Hàm Thuỵ
Rất đẹp trai.
Trương Hàm Thuỵ
Chỉ là tôi muốn hỏi cậu một chút, phòng y tế ở đâu?
Trần Dịch Hằng
Cậu ở trường Thực nghiệm tỉnh một năm nay, cách một quãng thời gian là lại đến phòng y tế vì bị đánh, thời gian ở phòng y tế còn nhiều hơn ở phòng học. Bây giờ cậu lại bảo tôi là cậu không biết phòng y tế đi hướng nào ấy hả?
Trương Hàm Thuỵ
Cậu có nói không, không nói thì tôi bỏ cậu lại đây đấy.
Trần Dịch Hằng
“Sao hôm nay nhóc biến thái này lại không bình thường thế nhỉ”
Chứng sợ máu của Trần Dịch Hằng rất nghiêm trọng, may là không cần truyền đường glucose. Bác sĩ dành riêng một chiếc giường cho hắn, để hắn nằm suốt năm phút, sau đó dặn Trương Hàm Thụy rót cốc nước nóng chờ nguội, rồi đưa cho hắn vào năm phút tới.
Thu xếp ổn thỏa cho Trần Dịch Hằng xong, Trương Hàm Thụy cởi chiếc áo khoác đồng phục trên đầu xuống, xin dùng nhờ nước để rửa tay lau mặt.
Hai tay Trương Hàm Thụy tạm ngừng, cậu cụp mắt đi tới chỗ cái gương nửa người.
"Đám nít ranh các em ấy, hằng ngày không chịu chăm chỉ học tập, chỉ nghĩ kiếm chuyện. Về sau sẽ có lúc các em hối hận cho xem"
"Chờ khi các em bằng tuổi tôi sẽ hiểu, tôi thật sự hâm mộ các em cực kỳ..."
"Lần này em gặp may, bị thương nhẹ, không thì gương mặt xinh đẹp thế này sẽ có sẹo mất, xem sau này em có hối hận không"
Dứt lời, bác sĩ lại không kìm được mà liếc mắt nhìn gương.
Người thiếu niên trong gương có nước da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo. Hàng mi dài và dày giống hai chiếc quạt nhỏ, vì rũ mắt nên hình dáng đôi mắt hoàn toàn được lông mi phác họa ra. Đuôi mắt hơi cong lên như có sẵn đường kẻ mắt. Lúc không cười vừa lạnh vừa đẹp, lúc mím môi ngượng ngùng thì mang khí chất trẻ trung tuấn tú.
Đầu tóc màu vàng rối tung cũng không che giấu được khuôn mặt xuất chúng này.
Cả người Trương Hàm Thụy cứng đờ, hàng mi run rẩy chậm rãi nâng lên. Cậu chuẩn bị tâm lý vài giây rồi mới có thể nhìn vào chiếc gương bám đầy tro bụi ấy.
Vừa nhìn là nhất thời ngơ ngẩn, đến việc bác sĩ lau ít cồn lên mặt mà cậu cũng không biết.
Khuôn mặt này... Cậu bất giác vươn tay vuốt ve, nó giống hệt dáng vẻ ban đầu của cậu, ngay cả nốt ruồi đỏ nhỏ bé ở vành tai cũng không khác chút nào.
"Lần sau đừng càn quấy nữa"
Trương Hàm Thuỵ
“Tên giống như đúc, mặt giống như đúc. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Trương Hàm Thuỵ
Em biết rồi, cảm ơn thầy.
Bấy giờ Trần Dịch Hằng đã gần như tỉnh táo trở lại, nghe thấy Trương Hàm Thụy trả lời bèn ngạc nhiên mở mắt.
Trần Dịch Hằng
“Từ lúc nào nhóc biến thái đã lễ phép thế này?”
Trần Dịch Hằng
“Bình thường cậu ta sẽ nói, iên quan gì đến thầy chứ”
Trần Dịch Hằng uống một hớp nước, cụp mắt che lại sự nghi hoặc ẩn bên trong.
Trương Hàm Thuỵ
Tôi giúp cậu lau tay chút nhé.
Trần Dịch Hằng nghe vậy thì vươn tay ra.
Trương Hàm Thụy dùng sức không nặng không nhẹ, nắm bắt rất vừa vặn. Trần Dịch Hằng thoải mái híp mắt lại, bỗng nhiên bật cười.
Trương Hàm Thụy ngước mắt nhìn hắn, giống như đang hỏi hắn cười cái gì.
Trần Dịch Hằng
Được nha, anh bạn nhỏ, kế sách chuẩn lắm.
Trương Hàm Thụy chẳng hiểu ra sao.
Trần Dịch Hằng
Có phải lúc dính máu lên người tôi là đã nghĩ đến cảnh này không?
Trần Dịch Hằng
*Nhếch môi* Phỏng vấn một chút, theo đuổi một năm, cuối cùng đã chạm được vào tay người mình thích thì cậu có cảm xúc gì?
Trương Hàm Thụy lạnh lùng nhét tay hắn vào trong chăn rồi đứng dậy cách hắn rất xa, không tiếp lời.
Trương Hàm Thuỵ
Tôi về đây.
Cậu ngước mắt nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, đã hơn ba giờ chiều. Cậu còn phải ra ngoài cắt nhuộm lại tóc, không biết phải mất bao lâu, ngộ nhỡ bị trễ lớp tự học buổi tối là nguy.
Thình lình xuyên vào trong tiểu thuyết, dẫu có biểu hiện bình tĩnh đến đâu, kiềm chế đến đâu, trong lòng cậu cũng không cảm thấy chân thật.
Bây giờ Trương Hàm Thụy cần làm gấp vài bài tập để bình tĩnh hơn.
Ngoại trừ Toán học, không thứ gì có thể cho cậu cảm giác an toàn.
Trần Dịch Hằng
*Nhướng mày* Về?
Trương Hàm Thuỵ
Không thể đến trễ lớp tự học buổi tối được.
Trần Dịch Hằng bị cậu chọc tức cười, một người hàng ngày lên lớp ngủ, đến khi thi thì nộp giấy trắng, mà lại bảo hắn rằng muốn nghiêm túc lên lớp tự học?
Trần Dịch Hằng
Chờ một lát.
Trương Hàm Thuỵ
Còn có chuyện gì à?
Trần Dịch Hằng
Chuyện ngày hôm nay.
Trần Dịch Hằng
*Miết môi Trương Hàm Thuỵ* Nát ở trong lòng, hiểu chưa?
Khi lạnh mặt, đôi mắt hẹp dài của hắn tối đen, cả người bị bao phủ bởi sự nguy hiểm đến cực hạn, giống con thú hoang khổng lồ đi săn trong rừng cây.
Song Trương Hàm Thụy không sợ hắn.
Hắn có gan đánh mình thì mình dám biểu diễn lấy máu cho hắn xem.
Trương Hàm Thuỵ
Cậu nói chuyện tử tế đi, sao cứ động tay động chân thế?
Trương Hàm Thuỵ
Tôi còn chưa nói với cậu là mình sẽ không đồng ý đâu.
Trần Dịch Hằng khẽ gõ mặt giường. Bây giờ hắn thật sự cảm thấy nhóc biến thái này đã thay đổi thành người khác.
Trước đây, chỉ cần hắn khẽ nhăn mày là Trương Hàm Thụy sẽ trốn rất xa, chứ đừng nói đến việc đối đầu chính diện với hắn. Hơn nữa... Dựa theo thái độ đòi sống đòi chết vì mình của cậu, nếu có cơ hội tiếp xúc với hắn thì sao có thể là phản ứng này được.
Trần Dịch Hằng
Tại sao tôi phải tin cậu?
Trương Hàm Thuỵ
Miệng tôi rất kín.
Trần Dịch Hằng ngả ra đầu giường, quan sát Trương Hàm Thụy.
Về phần cái miệng cậu ra sức giới thiệu...
Trần Dịch Hằng
*Nhìn môi Trương Hàm Thuỵ* Kín cỡ nào?
Comments
Cá nhỏ yêu Qua Qua
Thôi anh yêu Toán đi là vừa
2025-04-27
1