[Hằng Thuỵ] XUYÊN THÀNH BẠN TRAI CŨ CỦA HOTBOY TRƯỜNG
Chương 1
Lưu Hàn Bảo
Nói đi, lần này tại sao đánh nhau?
Cậu mở mắt ra, thấy mình đang đối mặt một đôi mắt to như chuông đồng, trợn lên giận dữ.
Lưu Hàn Bảo
Hôm trước mới hứa với thầy xong, không trốn học không đánh nhau, phải học tập thật giỏi, kết quả thì sao? Chẳng mấy chốc lại chứng nào tật nấy! Có phải em cho rằng thầy không trị được em không? Hả?
Lưu Hàn Bảo
Nhìn thầy làm gì? Thầy nói cho em biết, Trương Hàm Thuỵ, lần này em đừng mong lừa thầy trót lọt!
Trương Hàm Thuỵ đờ đẫn nhìn ông, đầu óc trống rỗng.
Cậu chỉ nhớ sau khi thành tích thi đại học được công bố, cậu biết mình bỏ lỡ cơ hội thành thủ khoa khối khoa học tự nhiên vì thiếu một điểm. Phiền muộn và không cam lòng, cậu trốn trong nhà uống vài hớp rượu, lúc tỉnh dậy mọi thứ đã thành như bây giờ.
Trương Hàm Thuỵ
Em không đánh…
Lưu Hàn Bảo
Em còn dám nói là em không đánh à?! Người ta cũng đã ngất xỉu rồi, em đây không phải đánh thì là cái gì? Là sờ hả? Đến đây đến đây, em đến, hôm nay ông đây sờ chết em!
Nói đoạn, ông đánh sau lưng Trương Hàm Thuỵ một cái.
Trương Hàm Thuỵ
Bác ơi, bác chờ chút…
Vừa đưa tay ra, cậu đã cảm thấy bất thường.
Tư thế viết chữ của Trương Hàm Thuỵ đã không đúng tiêu chuẩn từ nhỏ. Giáo viên dạy cậu cố sửa chữa vô số lần nhưng vẫn không được. Thành ra ngón giữa tay phải của cậu một vết chai nhỏ hơi nhô lên.
Song đôi tay trước mắt lại có ngón tay trắng nõn, bên trên chẳng hề lưu dấu vết do viết quá nhiều.
Đây không phải là tay cậu.
Đầu óc Cảnh Từ kêu ù một tiếng, trong nháy mắt tim đập như trống dồn.
Cậu hít sâu một hơi, cố bình tĩnh lại sau mấy giây rồi cúi đầu chậm rãi nhìn một lượt từ trên xuống dưới.
Đồ mặc trên người cậu cũng chẳng phải là áo sơ mi trắng quen thuộc, mà là một bộ đồng phục trắng xanh đan xen, ngực trái có in một hình thù kỳ quái, phía dưới vòng quanh mấy chữ nhỏ: trường cấp ba Thực nghiệm tỉnh Đông Hải.
Trương Hàm Thuỵ lảo đảo, lưng cậu đập mạnh lên cạnh bàn làm việc.
Đây không phải là thân thể của cậu, cũng chẳng phải là trường học của cậu.
Lưu Hàn Bảo
Em gọi thầy là cái gì? Bác?
Lưu Hàn Bảo
Thầy chỉ bảo em hai câu, bây giờ đến tiếng thầy cũng không muốn gọi à?!
"Bình tĩnh, thầy Lưu, thầy bình tĩnh"
"Trương Hàm Thuỵ bị thầy đánh nên đờ ra thôi, không có ý gì khác đâu"
“Mau xin lỗi giáo viên chủ nhiệm lớp em đi”
Giờ phút này, trong lòng Trương Hàm Thuỵ đã dâng lên sóng gió cuồn cuộn ngập trời. Sắc mặt cậu trắng bệch, nỗ lực để mình trấn định lại.
Trương Hàm Thuỵ
Xin lỗi thầy, em sai rồi.
Lưu Hàn Bảo
Không biết cha mẹ em mất bao nhiêu sức lực mới đưa được em đến trường Thực nghiệm tỉnh chúng tôi, chỉ vì mong em có một hoàn cảnh học tập tốt đẹp. Em thì giỏi rồi! Học đánh nhau, học trốn tiết, chỉ không chịu mỗi việc học tập! Em xứng đáng với bọn họ à?
Lưu Hàn Bảo
Thầy không hiểu, em và Kiều Lạc Phi, một đứa lớp 11/7 một đứa lớp 11/11, phòng học cũng không cùng tầng, rốt cuộc cậu ta chọc đến em ở điểm nào?
Trương Hàm Thuỵ
Kiều Lạc Phi?
Kiều Lạc Phi, trung học Thực nghiệm tỉnh Đông Hải, Trương Hàm Thuỵ...
Trương Hàm Thuỵ bỗng tròn mắt, đây không phải là nội dung một quyển trùng sinh vườn trường mà cậu từng đọc à?
Đời trước vai chính thụ Kiều Lạc Phi nghèo khổ chán nản rồi chết, do duyên phận đưa đẩy nên trở về năm lớp mười một, từ đây mở ra con đường từ học dốt biến học giỏi.
Câu chuyện này được quảng cáo rùm beng là ngọt sảng văn, nhưng tác giả lại chỉ viết đến đoạn vai chính thụ nghịch tập đứng đầu lớp, tình cảm giữa công thụ còn chưa kịp triển khai, thì đã ngừng.
Drop nửa chừng, lúc ấy Trương Hàm Thuỵ còn thầm mắng vài câu trong lòng.
Không ngờ vận mệnh sâu xa chết tiệt, cậu lại bị xuyên vào trong quyển truyện này.
Trong tiểu thuyết, nguyên thân là một nhân vật phụ cấp độ thấp không có mấy đất diễn, vì si mê nhân vật chính công Trần Dịch Hằng một cách điên cuồng mà làm rất nhiều việc ngu ngốc, thậm chí còn tự xưng mình là bạn trai cũ của Trần Dịch Hằng. Cuối cùng người này bị nhân vật chính thụ "vả mặt" và bị đuổi học, sau đó chết trong loạn đấu bang phái.
Lần này đánh nhau là do nguyên thân nghe nói Kiều Lạc Phi thích Trần Dịch Hằng, nổi giận đùng đùng đi gây phiền phức cho người ta, hai người cãi cọ rồi bắt đầu đánh đấm.
Trương Hàm Thuỵ cẩn thận nhớ lại nội dung cốt truyện trong tiểu thuyết, buồn rầu phát hiện, đúng là việc này dẫn đến sự sống lại của Kiều Lạc Phi.
Thời điểm hiện tại vừa khớp với đoạn mở đầu của tiểu thuyết.
Lưu Hàn Bảo
Kiều Lạc Phi? Giọng điệu đó của em là sao hả?
Lưu Hàn Bảo
Đánh cũng đã đánh rồi, đừng bảo thầy là em không biết tên người ta đấy! Em là bom à? Nổ linh tinh chẳng biết suy xét gì cả!
Trương Hàm Thuỵ
Thầy, em biết sai rồi. Em xin hứa về sau sẽ học tập thật tốt, không bao giờ đánh nhau nữa.
Cậu không có hứng thú với Trần Dịch Hằng, cũng chẳng định tiếp tục làm nhân vật phụ hy sinh cho nhân vật chính.
Là Toán học chơi không vui hay sách bài tập khó làm, tại sao phải yêu đương chứ?
Cậu chỉ muốn tránh khỏi cốt truyện và sống cuộc sống của mình, nói không chừng một ngày nào đó có thể xuyên trở về.
Lưu Hàn Bảo
Nói còn hay hơn hát, em cứ nói được làm được đi đã!
Lưu Hàn Bảo
Thầy không nói đến cái khác, riêng mái tóc này của em, thầy đã bảo biết bao nhiêu lần là phải cắt hả? Em có nghe không? Hả?
Trương Hàm Thuỵ
Thầy ơi, em xin lỗi, em sẽ nhuộm tóc lại ngay.
Thái độ nhận sai của cậu quá ngoan, khiến thầy Lưu sản sinh cảm giác vô cùng không chân thật.
Lưu Hàn Bảo
Có phải là em muốn trốn thoát đợt trừng phạt này nên mới cố ý nói vậy không?
Trương Hàm Thuỵ
*Lắc đầu* Không phải, không phải. Lần này là em không đúng, thầy phạt em thế nào cũng được. Em chỉ là muốn hối cải làm con người mới, tỏ thái độ trước mặt thầy thôi.
Lưu Hàn Bảo
Dạy em đã hơn một năm rồi, đây là lần đầu tiên thầy thấy em thành khẩn nhận lỗi như thế đấy.
Ông dạy Trương Hàm Thuỵ từ năm lớp mười, học kỳ hai phân ban, Trương Hàm Thuỵ lựa chọn ban tự nhiên nên ở lớp ông luôn.
Cũng không biết có chuyện gì xảy ra với đứa bé này nữa, nổi loạn không thể tưởng tượng được, lại còn cực kỳ bướng bỉnh, không cho làm cái gì thì lại càng cố làm.
Hơn một năm nay, thầy Lưu tốn rất nhiều tâm tư vì Trương Hàm Thuỵ, mắng không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn chẳng kéo được cậu đi lên đường ngay lẽ phải.
Không ngờ lúc ông định từ bỏ, Trương Hàm Thuỵ lại đột nhiên hiểu ra.
Lưu Hàn Bảo
Lời em vừa nói với thầy là thật đó chứ?
Trương Hàm Thuỵ
*Gật đầu* Dạ, đã gây rắc rối cho thầy rồi. Em xin hứa sẽ không làm chuyện khốn nạn nào nữa.
Lưu Hàn Bảo
Em đã nói như vậy thì thầy sẽ tin tưởng em một lần. Thầy cũng không hỏi nguyên nhân đánh nhau nữa, chỉ cần em không tái phạm, việc này sẽ được bỏ qua.
Lưu Hàn Bảo
Đây là lần cuối cùng, nếu có lần sau, thầy sẽ không giúp em chịu trách nhiệm đâu.
Lưu Hàn Bảo
Vậy thì em không cần đến lớp buổi chiều nữa, thầy cho phép em nghỉ để sửa tóc, em thấy sao?
Trương Hàm Thuỵ lập tức đồng ý.
Lưu Hàn Bảo
*Thở dài* Đi đi, nhớ tới lớp tự học buổi tối nhé.
Bây giờ là giờ học, trong hành lang thỉnh thoảng truyền đến tiếng giáo viên giảng bài. Trương Hàm Thuỵ bình tĩnh đứng nghe chốc lát, sau đó quay người đi xuống tầng.
Cậu không có ký ức của nguyên thân, vòng vèo vài đường mới tìm ra nhà vệ sinh.
Thực nghiệm tỉnh là trường cấp ba tốt nhất toàn tỉnh, nhà vệ sinh cũng vô cùng hiện đại.
Từng chiếc bồn cầu đen nhánh được ngăn cách bởi lớp xi măng thấp, bên ngoài có lắp một loạt vòi nước đơn giản.
Trương Hàm Thuỵ rửa mặt rồi chống hai tay lên bồn rửa, mặc cho giọt nước chảy dọc theo gương mặt mình xuống dưới.
Gió thổi qua, mang đến cảm giác mát mẻ, khiến đầu óc trì trệ của cậu tỉnh táo hơn không ít.
Cậu không biết tại sao mình xuyên không, cũng không biết linh hồn trong thân thể này đã đi đâu, nhưng nếu đã tới thì cứ thuận theo tự nhiên đi.
Không tìm đường chết, không tới gần nhân vật trong truyện, vững vàng sống sót dựa theo cách thức của mình.
Suy nghĩ rõ ràng xong, Trương Hàm Thuỵ chậm rãi thở hắt một hơi, toàn thân nhẹ nhõm hẳn.
Song khi vừa thả lỏng, cậu mới cảm thấy cơ thể mình hơi đau.
Cậu vươn tay sờ bên ngoài lớp quần áo, bàn tay đi qua chỗ nào là đau chỗ đấy.
Cơ thể này có vết thương.
Trương Hàm Thuỵ kéo khóa đồng phục ra, vén lên chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay bên trong.
Trên thân thể gầy gò của người thiếu niên có mấy vết máu bầm xanh đỏ đủ cỡ to nhỏ không đồng đều, vì làn da quá trắng nên trông vô cùng đáng sợ.
Xem ra, lần này đánh nhau cùng nhân vật chính thụ, nguyên thân cũng không chiếm được ưu thế gì.
Bàn tay của Trương Hàm Thuỵ xoa xung quanh. Vẫn ổn, thương thế có vẻ đáng sợ nhưng cũng không quá nghiêm trọng, qua một thời gian máu đọng tự tan là được.
Sợ trên thân còn chỗ khác bị thương, vừa lúc nhà vệ sinh không có ai, Trương Hàm Thuỵ tìm góc hẻo lánh cởi áo khoác đồng phục rộng thùng thình xuống, vắt lủng lẳng trên cánh tay, sau đó dùng miệng ngậm vạt áo sơ mi, lấy tay chống eo và cố ngoái nhìn ra sau.
Ngay khi cổ cậu sắp xoay gãy, tiếng bước chân truyền tới từ bên ngoài.
Trương Hàm Thuỵ vô thức nhìn sang.
Một nam sinh cực kỳ đẹp trai mặc bộ đồng phục giống cậu đang đi đến với dáng vẻ uể oải.
Mái tóc đen của hắn lộn xộn, trán và thái dương hơi ẩm ướt, mồ hôi lăn dọc theo đường cong gương mặt xuống dưới cằm, cuối cùng lăn qua hầu kết hơi nhô ra, tiến vào trong cổ áo.
Bờ môi mỏng nhạt màu ngậm một điếu thuốc chưa đốt, đôi mắt hẹp dài của hắn cụp xuống, tầm nhìn dừng trên điếu thuốc lá. Tay phải của hắn mở bật lửa định châm lên, đột nhiên hắn như cảm giác được cái gì đó, bỗng chốc nhìn về phía Trương Hàm Thuỵ.
Nhà vệ sinh ẩm ướt âm u, ánh sáng rất yếu, người nam sinh phải híp mắt mới có thể thấy rõ bộ dáng của Trương Hàm Thuỵ.
Trần Dịch Hằng
Trương Hàm Thuỵ?
Trương Hàm Thuỵ sửng sốt, là người quen của nguyên thân?
Cậu yên lặng khẽ gật đầu.
Nam sinh thấy thế bèn bật cười, sau đó đưa tay lấy điếu thuốc xuống rồi đi từng bước một đến trước mặt Trương Hàm Thuỵ.
Hắn cao hơn Trương Hàm Thuỵ nửa cái đầu, gần như bao trùm cả người cậu dưới bóng dáng mình. Khi nhìn chằm chằm một người, cặp mắt đen hẹp dài đó cho người ta một loại cảm giác ngột ngạt vô cớ. Trương Hàm Thuỵ không tự chủ mà lùi về sau nửa bước.
Trần Dịch Hằng
*Cười nhạt* Lại chặn tôi hả?
Quan sát Trương Hàm Thuỵ từ trên xuống dưới một lượt, tầm mắt rơi xuống bàn tay giơ quần áo và đang đặt trên eo của cậu.
Trần Dịch Hằng
A ha, nhìn nhầm rồi, cậu đây là... Đang tự sờ mình?
Trần Dịch Hằng
Lợi hại nha, bạn học nhỏ.
Trần Dịch Hằng
Đã phát hiện ra công dụng mới của nhà vệ sinh nam.
Comments