Trời vừa tờ mờ sáng, hắn đã xắn quần áo gọn gàng, bận chiếc áo bà ba đen cùng quần lụa, khăn rằn vắt vai, chống cuốc đi ra ruộng
Đám lúc mạ mới bén rễ, ông Hội Đồng từ đêm trước đã giao cho cậu út trong coi, căng dặn kỹ càng từng lời.
_____
Trong phủ cậu cũng vừa thức dậy
Mới chân ước chân ráo về làm dâu, mọi hành động đều phải giữ kẽ
Lựu— con hầu thân tín— bưng thao nước mưa thơm hương hoa bưởi, rón rén đặt xuống cạch cậu
Lựu
//Cuối đầu thưa//Mợ út rửa mặt rửa tay cho mát mẻ đi ạ, nắng sớm hầm lắm.
Cậu gật đầu, khẽ vén tay áo bà ba trắng tinh, cuối người rửa mặt
Hoàng Đức Duy
//gật đầu, cuối xuống rửa mặt cho tỉnh//
Cậu bận áo vải bông trắng, cổ tròn cài khuy trai nhỏ, quần lĩnh đen ống rộng, chân mang đôi guốc gỗ thon thả, toát lên vẻ nhu mì giữa gian nhà gỗ.
Vừa rửa mặt xong, cậu liền nghe bên ngoài vang lên tiếng xô động
Cậu liền hỏi con lựu
Hoàng Đức Duy
//nghe thấy tiếng động// lựu bên ngoài có chuyện gì vậy?
Khi nghe cậu hỏi vậy lựu không chần chừ mà trả lời
Lựu
Dạ thưa mợ, con nghe đâu đó là ông Ba ở sớm dưới thiếu nợ ông bà Hội Đồng, nên lên đây để trả nợ đó ạ!
Nghe vậy cậu liền lau vội mặt, kéo gấu áo chạy ra xem.
Làm cho con lựu ngơ ngác
Lựu
Ơ.. Mợ, mợ ơi
_____
Trước sân, ông Ba– một tá điền dưới sớm dưới– đang quỳ rạp dưới đất, mái tóc bạc phơ rũ xuống, tay run rẩy đưa lên một cái tay nải bạc cũ kỹ.
Ông Ba
//giọng khấn khoản, lạy lia lịa//Con lạy ông bà lớn, con vét hết bạc, tiền kẽm gôm góp được, xin ông bà lớn thương tình.
Ông Ba
Con còn vợ già ở nhà, yếu lắm, chẳng nhờ cạy được ai. Xin cho con khất thêm ít bữa, con kiếm thêm nộp đủ ạ...
Trong cái tay nảy, lủng lẳng chỉ mấy đồng bạc xấu, tiền xâu, tiền quán cũ kỹ– chẳng thấm vào đâu so với số bạc lớn mà ông Ba nợ.
Ông Hội Đồng đứng trên bậc thềm, sắc mặt lạnh như tro tàn
Bà Hội Đồng cũng chẳng buồn liếc tới, chỉ hất tay áo, thét lớn
Bà Hội Đồng
//giận dữ// Tiền bạc không đủ, còn bày đặt năn nỉ!
Bà Hội Đồng
Vay thì phải trả! Đồ ăn cháo đá bát!
Ông Hội Đồng
//nạt lớn, giọng như sấm// Đủ bạc thì sống, thiếu bạc thì chết!
Ông Hội Đồng
//nói to// Gia nhân đâu, lôi cổ nó ra ngoài sân cho tao!
Thấy ông ra lệnh thì thằng Tí nhào tới, nắm cổ áo ông Ba lôi ra, không thương tiếc.
Đúng lúc ấy hắn đã từ ruộng về. Áo bà ba ước đẫm mồ hôi, bước chân vội vã.
Cậu thấy vậy theo bản năng muốn chạy ra can ngăn. Nhưng chưa kịp mở lời, đã có một bàn tay rắn chắc siết lấy cổ tay cậu.
Hắn liền nắm lấy cổ tay cậu và ghé sát tai cậu nói
Nguyễn Quang Anh
//giọng thấp, gần như thì thầm// Chuyện không quan trọng, đừng dính liếu vô... không khéo lại rước hoạ vào người đó.
Cậu nghe vậy liền sững người, cảm nhận được sự thô bạo trong cái nắm tay kia. Cậu ngẩng đầu lên nhìn hắn, chỉ thấy ánh mắt hắn là một khoảng trống lạnh tanh, không hề có chút ấm áp nào.
Cuối cùng cậu cũng chỉ biết mím môi, đứng yên tại chỗ nhìn cảnh ông Ba bị lôi ra giữa sân nắng chang chang.
_____
Ngoài sân, thằng Tí hăng máu, cầm roi mây quật lên thân già cỗi của ông Ba, tiếng roi vun vút lên xen lẫn tiếng la thảm thiết.
Tí
//hò hét giữa sân gạch đỏ, quất mạnh vào ông//
Tí
Cho ông chừa cái thói quịt bạc!
Tí
Quánh tới chết, cho ông sáng mắt ra!
Ông Ba
//toàn thân run lảy bẩy, van xin// Ông bà tha cho tôi...tôi hứa sẽ trả đủ số bạc mà...ức...xin ông..
Tí
//cười phá lên// haha, tha hả, Tha Nè!
Nói xong thì nó quất thật mạnh xuống thân già yếu ớt của ông
Ông ngã khụy xuống nền gạch đỏ, mà vẫn van xin
Ông Ba
//ngã xuống, máu me toàn thân// xin ông đó...tha cho tôi đi mà...ức
Ông Hội Đồng
//không quan tâm mà đi vào trong//
Mặt trời đã lên đỉnh đầu, nắng đổ lửa xuống sân phủ Hội Đồng, trong khi ông Ba quần quại dưới từng nhát roi ác nghiệt.
Còn trong lòng cậu, chỉ còn lại một khoảng nhoi nhói khó tả, mà chính cậu cũng không biết phải làm sao với nó.
_____
Tối đến ánh đèn dầu lập loè trong các gian nhà gỗ.
Tiếng dế gáy ngoài vườn lúa vọng vào, quện cùng mùi cỏ ẩm và hương trầu cay nồng.
Cậu ngồi co ro bên mé giường, tay mân mê vạt áo trắng. Cả buổi chiều, hình ảnh ông Ba bị lôi đi, thân xác dầm dưới nắng, vẫn vương vấn trong đầu cậu mãi không rời.
Hắn cũng đã về phòng, vắt khăn lau mồ hôi rồi lặng lẽ tựa lưng ra sau, chân gác lên mép giường. Không ai nói với ai lời nào.
Một ngọn gió lùa nhẹ qua khung cửa gỗ, khép hờ, lay động bức rèm vải mỏng
Hoàng Đức Duy
//khẽ giọng, chỉ đủ cho mình nghe// Cũng chỉ là mạng người mà thôi...
Nghe tiếng thì thầm, hắn liếc mắt qua, nhưng chỉ lạnh nhạt nói rằng
Nguyễn Quang Anh
//giọng cộc lóc// Ở phủ Hội Đồng này, mạng người không đáng giá đâu. Mầy lo yên phận làm vợ tao đi, đừng dây vào chuyện người ta.
Lời nói như roi quất thẳng vào lòng ngực cậu. Cậu siết chặt tay, gật nhẹ, môi mím chặt không đáp.
Trong bóng đêm chỉ còn tiếng tích tắt của đồng hồ quạ lắc cũ, tiếng gió lao xao ngoài bờ ao, và những khoảng im lặng dài lê thê giữa hai người vốn dĩ chẳng ấm áp gì với nhau.
_____
_________________________
END
Cừu Bông🐑⚡
truyện của cừu sẽ hơi dài nên có gì mấy bạn bỏ qua nhaa
Comments
RinSantorski
Tác giả, chúng tôi muốn đọc tiếp! Ra chap ngay đi! 😁
2025-04-28
0