Lâm thị một tay do ông bà Lâm xây dựng lên từ hai bàn tay trắng. Mãi đến khi công ty ổn định rồi thì ông bà Lâm đã lớn tuổi, phải chạy chữa nhiều nơi. Chạy chữa mấy năm rồi mới có được cô con gái Lâm Nguyệt. Bây giờ ông Lâm cũng lớn tuổi rồi, muốn con gái chăm lo cho công ty để ông bà Lâm đi hưởng tuổi già với nhau. Mà cô từ nhỏ đã được ông bà cưng chiều cho nên tính tình có phần ngang bướng. Cho nên bây giờ ông bà cũng đau đầu lắm.
Hiện tại thì Lâm gia không thể so sánh với Hàn thị hay Tô thị. Nhưng có thể coi là một gia tộc lớn trong giới thượng lưu. Nên Lâm Nguyệt cũng không cần phải liên hôn để giữ vững vị trí của Lâm thị trên thương trường. Việc bắt ép cô về làm vợ của Ngọc Minh để giúp Lâm thị có chỗ đứng trên thương trường là không thể. Thực sự không thể bắt ép được cô về bên anh.
Mà chính bản thân anh không thể chắc chắn một điều rằng cô có phải là mảnh ghép còn thiếu của anh hay không? Hay làm lỡ dở cuộc đời của cô. Anh thực sự không biết những điều mà anh đã và đang làm có thực sự đúng hay không?
...****************...
Lâm Nguyệt bỏ quên đi những suy nghĩ đêm qua. Cô bắt đầu đi chơi một mình ở trung tâm thương mại. Cô đi mua đồ hết từ cửa hàng này sang cửa hàng khác. Đến tận 1 giờ chiều, thấy bụng đói rồi thì cô mới dừng lại. Sương sương khoảng 20 túi đồ thôi. Gần một nửa là cô mua cho Thiên An và hai đứa nhỏ rồi. Là mẹ nuôi thì không thể để hai đứa con thơ ở nhà thua kém bất cứ điều gì hết.
Cô vào một quán ăn trong trung tâm thương mại. Gọi sương sương khoảng 5 món thì mới thôi. Có thực thì mới được đạo chứ. Phải ăn thật no thì mới có sức mà càn quét trung tâm thương mại chứ. Đang ngồi ăn thì Thiên An gọi điện phàn nán tới:
“Bạn tôi ơi, cậu có thể dừng mua đồ có được không? Bao nhiêu đồ của hai đứa nhỏ mình còn chưa bỏ ra cho hai đứa nhỏ mặc mà cậu đã gửi tiếp rồi. Sao nhà mình có chỗ chứa được?”
“Mẹ nuôi mua đồ cho hai đứa nhỏ mà cậu cũng cấm cản. Nếu không đủ chỗ thì cậu bảo chồng cậu xây thêm phòng đựng đồ đi. Nếu nhiều quá không mặc tiếp thì cậu sinh thêm đứa nữa để mặc đi. Mình không ngại có thêm đứa con nuôi nữa đâu, mình có thể nuôi được mà.”- cô vừa ăn vừa trả lời điện thoại.
“Cậu có phải sinh đâu mà nói. Với cả bây giờ Thiên Vy và Ngọc Duy còn nhỏ, nếu sinh thêm thì mình e rằng hai đứa nhỏ vẫn còn thiệt thòi lắm. Hay là cậu và anh hai mình là một đôi đi rồi sinh mấy đứa nhỏ luôn cho vui nhà vui cửa. Đống đồ sơ sinh còn mới này thì mình gửi qua coi như chăm lo cho con nuôi từ nhỏ luôn.”- Thiên An lém lỉnh nói.
“Mình và anh hai cậu đều không có gì hết, cậu đừng gán ghép như thế thì anh hai cậu không vui đâu. Mà đến bây giờ mình không biết nên để bản thân mình có một cơ hội với anh hai của cậu không nữa?”
“Có chuyện gì vậy? Cậu mau kể cho mình nghe đi, mình hóng quá đi.”- nghe đến đây thì Thiên An hào hứng hóng chuyện.
Nghe vậy thì cô cũng kể lại mọi chuyện tối hôm qua cho Thiên An nghe. Sau khi kể xong thì Thiên An suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Thật ra anh hia mình nghĩ gì hay làm gì thì mình cũng không quan tâm cho lắm. Nếu anh ấy đã nói vậy thì mình nghĩ anh ấy thực sự có ý với cậu rồi. Cậu thử đồng ý xem sao. Nếu đối phương là anh hai mình thì cậu chỉ có lời chứ không có lỗ đâu. Không thành thì hai người vẫn làm bạn được mà. Biết đâu sau vụ này thì cậu lại làm chị dâu cả của mình thì sao. Đến lúc đó thì mấy người đàn ông trong nhà không dám làm gì chúng ta hết.”
Lâm Nguyệt nghe vậy thì hoang mang hỏi lại:
“Ngay cả cậu cũng nói vậy sao? Cậu không sợ anh trai cậu lại làm gì quá đáng với mình sao?”
“Chuyện này thì cậu không cần phải lo đâu. Chưa có sự cho phép của cậu thì anh ấy không dám làm càng đâu. Anh ấy tôn trọng ý kiến của mọi người lắm. Trừ khi có rượu vào thì anh ấy mới dám làm càng, sang ngày hôm sau tỉnh rượu lại rồi cũng không nhớ gì đâu. Hai đứa nhỏ đói rồi, mình đi cho hai đứa nhỏ ăn đây. Rảnh thì qua chơi với hai đứa nhỏ.”
“Mình biết rồi.”
Nói xong thì cô cúp máy, vừa dùng nốt bữa trưa vừa suy nghĩ nốt chuyện vừa rồi.
...****************...
Sau khi mua gần hết trung tâm thương mại thì Lâm Nguyệt cũng có quyết định của riêng mình. Cô lấy ra chiếc danh thiếp ra, bấm số điện thoại của anh rồi chờ đợi anh bắt máy. Rất nhanh anh đã bắt máy:
"Alo, tôi là Ngọc Minh. Không biết đầu dây bên kia là ai?"
"Tôi là Lâm Nguyệt. Tôi có chuyện muốn gặp anh, không biết anh có rảnh không?"- cô nhanh chóng vào chuyện chính.
"Được chứ. Em có thể đến Tô thị chờ anh, anh cho người xuống đón lên. Không thì em gửi định vị, anh sẽ qua đó."
"Không cần rắc rối như thế đâu. Em tiện đường qua Tô thị luôn, lát anh bảo người xuống đón em là được rồi."
"Vậy thì được. Để anh cho người đón tiếp em."- anh nhanh chóng đồng ý.
Updated 49 Episodes
Comments
Nguyenthihoa Nguyethihoa
hay quá tg ơi.
2025-05-04
2