Kính Vạn Hoa Không Màu [Countryhumans/AllVietnam]
Chương 2: Những Mảnh Vỡ Không Thể Hàn Gắn.
Để xem... các bạn có thể chịu được bao lâu.
Vietnam vẫn tiếp tục sống. Nhưng sống chỉ là một từ, một khái niệm trống rỗng. Cuộc sống của cậu đã trở thành một vòng luẩn quẩn vô nghĩa – một sự tồn tại chỉ để chịu đựng, chỉ để thở. Thế nhưng, thở cũng không có nghĩa là sống.
Ngày hôm nay, cậu lại đứng trong lớp học, như một bóng ma. Những tiếng cười chế giễu, những ánh mắt lạnh lẽo cứ đâm vào trái tim cậu, như những chiếc dao sắc bén. Nhưng Vietnam đã quá quen với cảm giác này, nó không còn đau nữa. Nỗi đau không còn là thứ có thể làm cậu gục ngã, vì nó đã ăn mòn mọi thứ trong cậu từ lâu.
Rồi, như một sự trừng phạt không lời, một cú tát mạnh từ người bạn ngồi gần. Cú tát không chỉ là vật lý, mà còn là một vết dao cắt sâu vào tâm hồn Vietnam.
Republic of the Philippines
Đồ hèn.
Republic of the Philippines
Mày không đáng để tồn tại ở đây.
Câu nói ấy, sắc như dao, cắm thẳng vào ngực Vietnam, khiến cậu không thể thở. Vết thương từ những năm tháng bị bỏ rơi, bị khinh bỉ, lại vỡ ra, máu tuôn rơi không sao ngừng được.
Cậu chỉ đứng im, không nói gì. Cậu không còn sức để phản kháng. Mọi thứ cậu làm đều không có giá trị. Mọi nỗ lực đều chỉ nhận về sự chế giễu và ghét bỏ.
Rồi một lần nữa, tiếng cười chế giễu lại vang lên. Một lớp học đầy rẫy những con người tự coi mình là trung tâm của vũ trụ, và Vietnam, cậu, chỉ là một sinh vật nhỏ bé không đáng để để ý.
Nhưng đó chỉ là bước khởi đầu của nỗi ác mà Vietnam phải trải qua.
Vào buổi tối, khi cậu trở về nhà, những cơn đau lại tiếp tục. Không phải từ những vết thương thể xác mà từ sự lạnh lẽo, sự im lặng trong gia đình.
Am em không bao giờ nhìn cậu. Cha cậu chỉ mắng mỏ cậu khi cậu sai một điều gì đó, dù đó chỉ là chuyện nhỏ.
DaiNam
Mày không giống Mặt Trận, sao mày lại ngu ngốc như vậy?
DaiNam
Tại sao mày không thể giống anh mày? Mày chỉ là một đứa vô dụng, đồ hư hỏng!
Vietnam không thể nào hiểu được, tại sao những người này lại là gia đình của cậu. Những người mà đáng lẽ ra phải là nơi cậu tìm thấy sự an ủi, lại là nguồn gốc của nỗi đau.
Chưa bao giờ cậu cảm thấy mình bị bỏ rơi đến thế. Mọi người xung quanh đều chỉ biết ghét bỏ cậu, mà không một ai muốn hiểu lý do tại sao cậu lại thế này. Vietnam đã không còn là một con người trong mắt họ. Cậu chỉ là một cái xác sống, trôi dạt qua từng ngày với một trái tim đã chết từ lâu.
Sau giờ học, cậu đi qua sân trường, nơi một đám học sinh đứng tụ tập. Họ không nói gì, chỉ nhìn cậu với ánh mắt đầy sự thích thú, như thể đang chờ đợi một thứ gì đó. Vietnam cảm nhận được sự thay đổi trong không khí. Cậu biết, một lần nữa, mình lại sắp phải chịu đựng thêm một trận đánh tàn khốc. Nhưng lần này, không chỉ là thể xác, mà là linh hồn cậu, đang bị lột trần từng chút một.
"Mày nghĩ sao khi thấy mày như vậy?"
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, và Vietnam quay lại, thấy Cuba đứng đó, nhìn cậu không chút cảm xúc.
Republic of Cuba
Mày tưởng, chúng tao không biết mày yếu đuối đến thế sao?
Vietnam không thể tin vào tai mình. Cậu đã sống suốt cả quãng thời gian đó, chỉ để hy vọng có một người đứng về phía mình. Cuba... Cuba cũng không phải là người đó.
Cậu bắt đầu hiểu, rằng trong thế giới này, không có ai là bạn thực sự của cậu. Tất cả đều chỉ là những kẻ giả dối, những cái bóng lướt qua đời cậu mà chẳng bao giờ dừng lại. Cậu đã quá ngây thơ khi nghĩ rằng có một ai đó sẽ yêu thương mình, bảo vệ mình.
Một cú đá mạnh vào bụng khiến Vietnam ngã xuống đất. Mặt cậu vỡ ra, máu chảy đầm đìa. Những tiếng cười của bọn chúng vang lên trong tai cậu, như những mũi dao đâm thẳng vào từng tế bào trong cơ thể. Vietnam không còn khả năng khóc nữa. Cậu chỉ cảm thấy đau. Mọi cảm xúc đã bị nhấn chìm dưới vết thương không thể chữa lành.
Và rồi, một câu nói cuối cùng vang lên, đầy đe dọa:
"Mày sẽ không bao giờ thoát khỏi chúng tao, Vietnam. Không bao giờ."
Với câu nói đó, cậu cảm nhận được một cái gì đó vỡ nát trong tâm hồn. Những mảnh vỡ của chính cậu bắt đầu rơi xuống, và không một ai có thể hàn gắn được chúng.
Vietnam đã không còn là chính mình. Cậu đã chết từ rất lâu rồi, chỉ là thân xác này vẫn phải tiếp tục lê lết qua từng ngày mà thôi.
# Bộ này có nhược điểm gì?
# Muốn tôi tăng gấp đôi độ ngược không?
Comments
✿YℤᎯЅU☠Jℰℕ
5 bông hồng:) tác giả cho mình vào truyện được hog?
2025-04-30
1
卐Katsumi_Haruka卍
ok🙃
2025-05-01
2
hawachisuma nory
khôngggggggg
2025-04-30
1