Kính Vạn Hoa Không Màu [Countryhumans/AllVietnam]

Kính Vạn Hoa Không Màu [Countryhumans/AllVietnam]

Chương 1: Mảnh kính vỡ.

✡︎ Không có ý xúc phạm quốc gia hay tổ chức nào! ✡︎
Hành lang dài, ánh đèn lạnh lẽo trôi trượt trên từng phiến tường cũ kỹ. Tiếng giày vang vọng đều đặn nhưng lặng lẽ, như những nhát dao cắm xuống nền gạch lạnh buốt.
° ° °
Vietnam bước đi chậm rãi, bàn tay siết chặt quai cặp đã sờn, những ngón tay trắng bệch nổi bật trên làn da bầm tím. Không một ai để ý. Không một ai ngước nhìn. Cậu như một phần của bức tường hoen ố ấy–vô hình, bạc nhược, không ai thèm để tâm.
Những tiếng thì thầm rì rầm bắt đầu nổi lên từ cuối hành lang.
"Ê, thằng đó kìa..."
"Nhìn cái mặt kìa, ngứa mắt vãi. "
"Chắc lại giả vờ ngoan hiền để câu điểm chứ gì."
Vietnam không phản ứng. Đôi mắt màu đen như mặt nước đêm chỉ hơi cụp xuống, phủ kín tất cả những cảm xúc đang gào thét bên trong. Một cơn đau nhói nơi cánh tay phải khiến cậu khẽ rùng mình – vết thương hôm qua vẫn chưa lành.
Họ ghét cậu. Tất cả.
Chỉ vì... cậu tồn tại.
Trong một thế giới đầy rẫy những sắc màu rực rỡ, cậu là kẻ duy nhất bị mắc kẹt trong tấm kính vạn hoa không màu, nơi mọi mảnh vỡ đều phản chiếu những nỗi đau rỉ máu.
Cộc.
Một cú thúc mạnh vào vai khiến Vietnam loạng choạng, va vào tường. Tập sách rơi vãi xuống đất, những trang giấy trắng sạch sẽ bị giẫm lên, nhàu nát.
Republic of the Philippines
Republic of the Philippines
Xin lỗi nhé, tại mày cản đường.
Không một ai dừng lại giúp đỡ. Thậm chí, có những tiếng cười khúc khích vang lên.
Vietnam khom người nhặt sách, bàn tay run rẩy. Những ngón tay đau buốt khi chạm vào nền gạch lạnh, nhưng cậu vẫn mím môi, gấp rút thu dọn. Chỉ cần nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt họ. Chỉ cần đừng để bản thân phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Mỗi ngày, cậu tự nhủ.
Socialist Republic of Vietnam
Socialist Republic of Vietnam
*Chỉ cần mình chịu đựng thêm một chút nữa... thêm một chút thôi.*
Nhưng mỗi ngày trôi qua, những vết thương lại chồng chất lên nhau như những vết xước trên mặt kính đã nứt nẻ.
Ở nhà, tình hình cũng chẳng khác.
Mặt Trận - anh trai, dù yêu thương cậu, nhưng bận rộn với những công việc vô hình, không thể ở bên mỗi khi cậu cần nhất.
Cuba, người bạn duy nhất, cũng chỉ có thể lặng lẽ lau đi những vết máu trên áo cậu sau mỗi trận đánh.
Còn những người còn lại... gia đình ấy... họ nhìn cậu như một thứ gì đó cần phải loại bỏ, một vết nhơ không bao giờ tẩy sạch.
"Mày sống để làm gì?"
"Thứ vô dụng!"
"Mày chỉ làm chúng tao xấu hổ thôi!"
Những câu nói ấy, Vietnam đã thuộc nằm lòng từ khi còn chưa biết chữ.
Đêm đó, khi thành phố ngủ yên dưới ánh đèn mờ ảo, Vietnam ngồi co ro trên ban công nhỏ xíu, ôm lấy gối, lặng lẽ nghe tiếng máu nhỏ xuống từ vết cắt trên tay.
Một cơn gió lạnh lùa qua, cuốn theo mùi tanh nồng của máu, của tuyệt vọng.
Cậu ngước nhìn bầu trời đêm, đôi mắt trống rỗng.
Socialist Republic of Vietnam
Socialist Republic of Vietnam
Mình còn phải sống... đến bao giờ?
Không ai trả lời.
Chỉ có những mảnh kính vạn hoa vỡ vụn, phản chiếu khuôn mặt cậu - nhợt nhạt, méo mó, đau đớn, và cô đơn đến tột cùng.
° ° °
Hai tác giả ác soạn kịch bản là hiểu rồi đấy... //lặng lẽ xem tin nhắn hai người kia// mình còn nhỏ tuổi hơn tụi nó... mình đang sống chung với nhóm gì đây?.. Mình không chuyên Văn nhưng ít ra cũng giỏi chứ bộ...- Jin Cat
Hot

Comments

Jin Cat

Jin Cat

K14 nên chẳng lm đc j ngoài lm kịch bản, nv😏

2025-04-30

1

June🏳️‍🌈

June🏳️‍🌈

Ưu điểm: Viết hay
Nhược điểm: ngược nặng😞

2025-04-29

1

Erin

Erin

mọi thứ điều đầu tiên:>

2025-04-29

1

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play