[CapRhy] [GemDoo] Sweet Captivity
C2- Candy in My Hand
Giữa cơn mê man đầy nước mắt và khoái cảm, những mảnh ký ức xưa cũ chậm rãi ùa về trong đầu Quang Anh
…Ngày đó, em còn là một thiếu niên ngây ngô sống trong khu nhà tập thể cũ kỹ
Dù lớn tuổi hơn đám trẻ con xung quanh, Quang Anh vẫn luôn bị trêu chọc là 'kẻ ngốc', vì em quá khờ dại, không biết tự bảo vệ mình
Thấy ai cười với mình, em cũng cười lại
Thấy ai gọi đi chơi, em cũng lon ton chạy theo
Và rồi, em gặp Hoàng Đức Duy
Một cậu bé nhỏ hơn em vài tuổi, ánh mắt khi ấy đã khác thường đến lạnh lẽo
Duy hay ngồi một mình trong góc, nhìn chăm chăm vào Quang Anh như thể đang ngắm nghía một món đồ chơi quý giá
Một buổi chiều, khi trời đổ mưa tầm tã, Duy kéo Quang Anh vào góc tối sau dãy nhà
Hoàng Đức Duy
Bé ngốc, đi đâu vậy? "giọng khàn đặc vì lạnh"
Quang Anh, người run rẩy trong chiếc áo mưa rách nát, nở nụ cười hiền lành
Nguyễn Quang Anh
Đi mua bánh cho tụi nhỏ ăn… Em Duy có đói không?
Duy nhìn em chằm chằm, ánh mắt tối sầm lại
Không một lời báo trước, cậu bé ấy xông đến, đẩy Quang Anh ngã xuống nền đất ướt
Hoàng Đức Duy
Đừng đi đâu nữa
Duy gầm lên, đôi mắt ánh lên sự chiếm hữu điên cuồng
Hoàng Đức Duy
Ở bên tôi. Mãi mãi
Quang Anh hoảng hốt, nước mưa và nước mắt trộn lẫn trên khuôn mặt non nớt
Nguyễn Quang Anh
Em Duy… anh… không hiểu…
Không cho em bất kỳ cơ hội nào để trốn thoát, gã trói tay em lại bằng chính sợi dây buộc áo mưa, lôi Quang Anh vào một căn nhà hoang
Từ ngày hôm đó, cuộc đời Quang Anh thay đổi
Em bị giam lỏng trong căn phòng cũ kỹ, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ khung cửa sổ nhỏ chiếu vào
Mỗi ngày, gã mang thức ăn đến, thay quần áo cho em, tắm rửa cho em, và vuốt ve em bằng đôi tay dịu dàng nhưng không cho phép bất kỳ ai khác đến gần
Nhưng lần nào cũng vậy, Duy chỉ ôm chặt lấy em, thì thầm bên tai những lời ngọt ngào lạnh lẽo
Hoàng Đức Duy
Không ai yêu anh bằng tôi đâu, Quang Anh
Hoàng Đức Duy
Ở ngoài kia toàn là lũ người xấu. Chỉ tôi mới bảo vệ được anh
Hoàng Đức Duy
Anh chỉ cần cười với mình tôi thôi, biết không?
Dần dần, sự sợ hãi trong lòng Quang Anh nhạt phai, nhường chỗ cho một cảm xúc mơ hồ khác
Em bắt đầu chờ đợi bước chân Duy mỗi ngày
Bắt đầu thẹn thùng khi được gã ôm vào lòng
Bắt đầu ngoan ngoãn gật đầu trước từng mệnh lệnh nhỏ nhặt
Dù lớn tuổi hơn, nhưng trước ánh mắt cương quyết, trầm ổn của Duy, Quang Anh yếu đuối như một đứa trẻ con lạc đường
Hiện tại, trong căn phòng tràn ngập hương vị ân ái, Quang Anh khẽ run rẩy dưới thân Duy
Cậu bé khờ khạo bám chặt lấy gã, giọng nói ngắt quãng vì khóc
Nguyễn Quang Anh
Em Duy… anh ngoan mà… đừng bỏ anh…
Duy cúi xuống liếm lên giọt nước mắt mằn mặn nơi khóe mắt em, nhếch môi cười dịu dàng
Hoàng Đức Duy
Ngốc… ai dám bỏ bé cưng của em chứ?
Gã siết chặt em vào lòng, như muốn dán cả hai thành một khối
Cơ thể Quang Anh mềm oặt, nước mắt nhòe nhoẹt nhưng vẫn ren rỉ vì khoái cảm từng đợt trào dâng
Duy hôn lấy đôi môi run rẩy, chiếm đoạt từng hơi thở, từng tiếng khóc nức nở của em
Gã thì thầm bên tai em, giọng trầm thấp như nguyền rủa
Hoàng Đức Duy
Anh là của em
Hoàng Đức Duy
Mãi mãi "thuccangmanhcangme"
Nguyễn Quang Anh
Xin...ưmm...đừng....nhẹ...AH...lại...ư
đá đì của các bé
đừng hỏi tại sao truyện chat mà chữ nhiều hơn chat
đá đì của các bé
ai đọc truyện đá đì thì biết rồi đó
đá đì của các bé
kh thích thì kh đọc nhé các fen
Comments
Dyar.
thích kiểu này hơnn, kiểu chuyên văn mới ghi được á, tớ cố ghi lời bb nhiều hơn mà chả được😗
2025-04-30
2
Dyar.
tồi..
2025-04-30
1