#4 "Người Thứ Ba"
Duy về tới căn nhà nhỏ, đóng cửa cái cạch là trượt lưng ngồi thụp xuống sàn.
Gương mặt vẫn còn nóng, tay vẫn nắm chặt móc khóa nhỏ xíu mà Quang Anh đưa, nhìn nó một hồi lại thở ra cái phù thiệt dài.
Hoàng Đức Duy
Không thể tin được... không thể tin được...
Hoàng Đức Duy
AAAA không thể tin được!!!
Em hét lên, nhưng vẫn cố giữ giọng nhỏ, như sợ hàng xóm tưởng mình bị gì
Bỗng tiếng cửa phòng bên mở ra.
Trần Đăng Dương
Ê ê, nhỏ lại coi. Đêm hôm hú hồn
Dương, anh trai Duy, đang mặc đồ ngủ, tóc rối như tổ quạ, lù lù xuất hiện.
Hoàng Đức Duy
//ngồi bật dậy, ôm món quà sau lưng// Không có gì! Em... em chỉ vui chút thôi mà!
Trần Đăng Dương
//híp mắt, nghi ngờ// Bộ idol rep tin nhắn nữa hả?
Hoàng Đức Duy
Mà anh đâu ra ở nhà em vậy??
Trần Đăng Dương
Chán quá ghé qua ngủ chung với nhóc, đây không phải vấn đề chính
Dương khoanh tay, đi tới ngồi phịch xuống giường em trai
Trần Đăng Dương
Khai đi, bộ đi xem ảnh diễn rồi được ảnh rủ đi ăn nữa hả?
Hoàng Đức Duy
Còn hơn cả đi ăn!
Hoàng Đức Duy
//lỡ miệng xong mới ôm đầu// Trời ơi, thôi đừng hỏi nữa...
Trần Đăng Dương
Trời, con nít mê idol kiểu gì mà gặp cái là đứng hình luôn. //cười khì//
Trần Đăng Dương
Nhưng mà nè, tỉnh táo xíu đi nha
Trần Đăng Dương
Ảnh là người nổi tiếng, còn nhóc là... nhân viên pha chế siêu cấp cute dễ thương nhưng vẫn là người thường.
Trần Đăng Dương
Nhớ giữ khoảng cách.
Hoàng Đức Duy
//cúi mặt, nhẹ giọng// Em biết. Em không mơ mộng đâu...
Hoàng Đức Duy
Em chỉ... chỉ muốn giữ mấy khoảnh khắc này thôi.
Trần Đăng Dương
//mhìn em một lúc, rồi đưa tay xoa đầu// Ừ, vậy thì được.
Duy cười nhẹ, lấy điện thoại ra. Trên màn hình là tin nhắn cuối của Quang Anh gửi
Nguyễn Quang Anh
💬 Ngủ ngon nha, hôm nay em dễ thương lắm.
Em không trả lời, chỉ ôm điện thoại vào ngực, trái tim cứ đập thình thịch mãi.
Từ hôm đó, nếu để ý kỹ, trên bộ đồng phục đơn giản của quán bar Chill Out sẽ thấy thêm một món phụ kiện nhỏ — chiếc khăn bandana màu chàm được Duy treo khéo léo bên hông như điểm nhấn.
Không ai thắc mắc gì, nhưng khách quen thì bắt đầu nhận ra: cậu nhân viên pha chế mới này... hình như là fan cứng của Quang Anh.
Móc khóa có hình logo concert năm ngoái, được em gắn lên ba lô đen tuyền, chỗ khóa kéo dễ thấy nhất
Ai nhìn vào cũng biết, Duy nâng niu từng món đồ nhỏ nhặt như thể báu vật.
Quang Anh thường xuyên ghé bar, nhiều tới mức nhân viên cũ còn đùa rằng sếp lớn chắc chuyển văn phòng về đây luôn rồi.
Anh không lên sân khấu, chỉ ngồi trong góc quen, uống cocktail Duy pha, và... nghe em hát khe khẽ khi làm việc.
Nguyễn Quang Anh
Em hay hát lắm nhỉ?
Có lần anh hỏi vậy, giọng như là đùa, nhưng ánh mắt lại thật sự chú tâm.
Hoàng Đức Duy
//cười, hơi lúng túng// À... em hát theo nhạc thói quen á.
Hoàng Đức Duy
Ở đây mở bài nào quen tai là em lẩm nhẩm thôi.
Nguyễn Quang Anh
Vậy chắc nên mở playlist của anh thường xuyên hơn nhỉ? //nghiêng đầu, nửa đùa nửa thật//
Hoàng Đức Duy
//đỏ mặt, quay đi// Tùy khách chọn mà, em đâu có chọn được.
Tối hôm đó, bar bật playlist của Quang Anh cả đêm.
Khách chẳng ai phàn nàn, chỉ thấy khung cảnh... vừa chill vừa thân thuộc.
Như thể quán bar này không chỉ là chỗ uống rượu và nghe nhạc nữa, mà là nơi hẹn gặp lặng thầm của hai người chẳng ai hay.
Hôm đó, quán bar Chill Out có thêm một gương mặt mới — An, cậu sinh viên vừa nhận việc part-time buổi tối
An nhanh nhẹn, hoạt bát, vừa vào đã làm quen với mọi người bằng nụ cười dễ gần.
Cậu được phân làm chung ca với Duy ở khu pha chế.
Hoàng Đức Duy
Mới vô mà cười dữ ha? //chọc, tay vẫn đang lắc bình cocktail//
Đặng Thành An
//nheo mắt cười lại// Tại thấy cậu cũng hay cười mà
Đặng Thành An
Với lại, người ta hay nói làm với người vui tính thì ca nào cũng nhanh hết.
Duy bật cười. Đúng là An nói chuyện có duyên, lại còn mê nhạc nữa
Cả hai nhanh chóng tìm thấy điểm chung: cùng là fan nhạc, cùng thích viết lời hát ngẫu hứng, cùng... từng trốn học đi concert.
Tối đó, quán không quá đông, Duy và An vừa làm vừa rì rầm trò chuyện.
Em kể chuyện đi săn album, An kể chuyện từng chen hàng xin chữ ký, cười nói rôm rả tới mức... chẳng để ý có người vừa bước vào.
Anh ngồi vào chỗ quen thuộc. Vẫn là chiếc áo sơ mi trắng, tóc buông nhẹ, tay gác lên thành ghế, ánh mắt... nhìn về phía quầy bar.
Nhưng Duy vẫn đang cười toe toét với An, đến khi một nhân viên từ đâu tới, nhắc một câu nhỏ
Đa nv Nam
Ủa, Duy, idol em tới kìa, không chào cái hả?
Lúc ấy, Duy mới ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt Quang Anh đang nhìn mình — không tức giận, không trách móc, chỉ là hơi... dỗi.
Hoàng Đức Duy
Chết.. //lúng túng, vội cười gượng, rót đại ly nước mang ra//
Quang Anh đón lấy ly nước, không uống ngay, chỉ lắc nhẹ cái ly trong tay rồi nghiêng đầu
Nguyễn Quang Anh
Vui vẻ ghê ha.
Hoàng Đức Duy
//đỏ mặt// Không phải, em chỉ... tụi em nói chuyện linh tinh thôi. An mới vô làm.
Nguyễn Quang Anh
Ừ, thấy rồi. Hợp nhau lắm.
Giọng anh vẫn đều đều, nhưng Duy nghe ra có gì đó... lạ lạ trong tone trầm ấy.
Em đứng đó, như thể một nhân viên đang đợi khách order tiếp.
Cuối cùng, Quang Anh nghiêng nhẹ về phía em, nhỏ giọng
Nguyễn Quang Anh
Vậy chắc lần sau anh không nên đến làm phiền nhóc nữa.
Câu đó... như cái nắm nhẹ vào tim Duy. Không đau, nhưng làm cậu giật mình.
Hoàng Đức Duy
Không... không có làm phiền. Em không cố ý đâu mà...
Nguyễn Quang Anh
Anh biết.
Nguyễn Quang Anh
//đặt ly nước xuống bàn, mỉm cười nhạt rồi đứng dậy// Mai gặp lại
Nguyễn Quang Anh
Nếu em không bận nói chuyện với An.
Tối muộn, An vừa về tới nhà, chưa kịp cởi áo khoác thì điện thoại đã reo lên. Là tin nhắn từ quản lý ca đêm.
Đa nv Nam
💬 An, lưu ý lại việc trò chuyện riêng trong giờ làm. Quán có camera. Lần sau còn vi phạm sẽ bị trừ lương. Đừng để mất việc ngay tuần đầu.
Đặng Thành An
//trợn mắt, đứng ngây giữa cửa// Gì vậy trời...
Tự dưng nhớ lại buổi tối vui vẻ, cười đùa với Duy mà lòng hơi chùng xuống
Còn bên kia, Duy vẫn chưa ngủ. Ngồi trong phòng, cái bandana của Quang Anh treo ngay đầu giường, mà lòng thì cứ lấn cấn.
Em cầm điện thoại, ngập ngừng mãi mới dám gõ tin nhắn
Hoàng Đức Duy
💬 Anh về chưa ạ?
Quang Anh đã xem. Nhưng... không rep liền.
Duy thấy tim mình như bị ai bóp nghẹt.
Một lát sau, Quang Anh trả lời cụt ngủn
Em bặm môi, cố gắng nhắn tiếp
Hoàng Đức Duy
💬 Hồi nãy em không có ý lơ anh đâu. Tại An mới vô làm, tụi em nói chuyện linh tinh thôi.
Lần này anh xem nhưng im lặng khá lâu
Duy cắn môi, định nhắn thêm một tin thì... "ting"
Nguyễn Quang Anh
💬 Anh không trách. Em bận thì cứ bận thôi.
Hoàng Đức Duy
💬 Không phải bận! Là em vô tâm, nhưng em đâu có muốn anh hiểu lầm...
Hoàng Đức Duy
💬 Hồi nãy anh nhìn em kiểu... em thấy có lỗi ghê á...
Nguyễn Quang Anh
💬 Thôi ngủ sớm đi. Đừng nghĩ nhiều.
Duy đọc tin, nhìn chăm chăm vào màn hình.
Cái cách Quang Anh nhắn tin... vẫn nhẹ nhàng, nhưng lạnh.
Tối đó, Duy trằn trọc mãi.
Còn Quang Anh thì... cũng chẳng vào được giấc, mắt cứ nhìn lên trần nhà, miệng lẩm bẩm
Nguyễn Quang Anh
Có lỗi thiệt đó
Nguyễn Quang Anh
Nhưng dỗi thì cũng phải dỗi cho vừa thôi, tự nhiên giận làm gì trời...
Gái đệp bị khờ🎀
Mọi người hiểu cái cảm giác mà.. được nói chuyện thân thiết hay đặc biệt hơn xíu, còn có mấy kiểu như trên
Gái đệp bị khờ🎀
Lại ảo tưởng bản thân là gì đó quan trọng không=))
Gái đệp bị khờ🎀
Lòng người khó đoán
Gái đệp bị khờ🎀
Tên chap hiểu được từ đầu là cả nghệ thuật, tại cái nghĩa với sự thật nó ẩn dụ.. =))))
Comments
𐙚 𝒉𝒈𝒏.ᝰ.ᐟ
quaoo.. tưởng ảnh đùa ai ngờ ảnh làm thiệt..
2025-05-03
16
Dinh đâyyyyyy 🦦💗
s nó giống cái bà Tư H..^^
2025-05-04
1
⋆˚࿔𝓝𝓪𝜗𝜚˚⋆
Siêu cấp cute dễ thương 😶
2025-05-03
11