Phía sau mây là ánh Trăng

Duy đi bên chàng, vẫn dịu dàng, vẫn yên lặng – như mặt nước luôn lặng lẽ phản chiếu ánh trăng.
Quang Anh không từ bỏ, vẫn gửi thư đều đặn, vẫn hy vọng một ngày sẽ được chạm đến trái tim từng khép lại.
Hùng – vẫn đàn bên sông, và mỗi đêm trăng, câu hát xưa lại vang vọng
Quang Hùng
Quang Hùng
Người đi dưới trăng vàng, lòng ai có động không?
Năm thứ ba từ ngày rời huyện, Dương giờ đã trở thành Thị Lang Bộ Hình – chức quan cao trong triều, chuyên xử những vụ án nghiêm trọng
Quyền uy có, địa vị có, nhưng đêm đêm, khi phủ quan đã tắt đèn, chàng vẫn ngồi bên án thư, tay cầm bài thơ cũ của Hùng, lòng như sông dậy gió.
Một ngày, một vụ án lớn xảy ra ở chính huyện cũ – nơi chàng từng sống. Dương được lệnh về điều tra. Khi quay về, nơi xưa vẫn thế, chỉ có lòng người là không yên.
Hùng đã rời đi
Dân làng bảo
Dân làng
Dân làng
1:Chàng hát rong đó sau đêm rằm năm ngoái thì không thấy nữa. Chỉ để lại một cây đàn và một bức thư không ký tên, đặt trước cổng phủ huyện cũ.
Quan Lâm tìm được thư ấy. Nét chữ nghiêng nghiêng, quen thuộc
(nội dung thư)
“Người đã chọn con đường đi giữa triều đình, còn ta – chỉ hợp với sông gió. Ta không muốn trở thành ràng buộc trong bước tiến của chàng. Nếu có duyên, trăng sẽ lại soi cùng một dòng nước.”
Đăng Dương
Đăng Dương
Trăng sẽ lại soi cùng một dòng nước?
Tim Dương như bị bóp nghẹt
Duy, vẫn lặng lẽ bên cạnh, lần đầu lên tiếng
Đức Duy
Đức Duy
Nếu ngài đau vì người ấy, hãy đi tìm người ấy. Thiên hạ rộng, nhưng lòng người chỉ có một chốn để quay về.
Quang Anh, biết chuyện, thở dài
Quang Anh
Quang Anh
Haizzz
Quang Anh
Quang Anh
Ta cứ nghĩ chỉ cần chờ, chàng sẽ mỏi mệt rồi ngoảnh lại. Nhưng hóa ra… có người khiến chàng chẳng bao giờ mỏi.
Thế là Dương lên đường, rũ bỏ mũ quan, mang theo đàn và bài thơ cũ, đi dọc sông lớn về phương Nam, qua làng chài, phố thị, núi cao, biển rộng – đi tìm một người không hứa hẹn chờ, nhưng từng thắp lên ánh sáng trong đời mình.
Một đêm, tại một quán trà nhỏ ven bờ sông, có tiếng hát vọng ra
Quang Hùng
Quang Hùng
Lòng người như gió bay xa, Chỉ mong một ánh trăng ngà chờ ai.
Dương bước vào. Giữa làn sương, Hùng ngồi đó, già dặn hơn, ánh mắt vẫn như xưa – nhưng giờ ánh lên niềm tin. Không cần nói một lời, họ chỉ nhìn nhau, và giữa hai người là ánh trăng thu vằng vặc – thứ từng chia cắt, giờ trở thành chứng nhân
Đăng Dương
Đăng Dương
// đi vào //
Quang Hùng
Quang Hùng
// nhìn anh //
Đăng Dương
Đăng Dương
// nhìn em //
Kết thúc phần này là cảnh Dương từ bỏ quan trường, mở một quán trà nhỏ cùng Hùng bên sông. Duy đi theo, làm người trông vườn, vẫn tận tụy như trước – nhưng lần đầu, nở một nụ cười thật sự. Quang Anh, vẫn làm quan, nhưng thỉnh thoảng ghé qua, uống rượu, đọc thơ, và cười
Quang Anh
Quang Anh
V thế là trăng k còn lạc giữ sông nữa // cười //
E
N
F
t/g flop
t/g flop
yêu 😽😽
t/g flop
t/g flop
bye 🤞🤞
Hot

Comments

Mun✨💗🎀

Mun✨💗🎀

Nhớ nhỏ tên TBMASTERD hog , e nè

2025-05-02

1

🐰ྀི

🐰ྀི

từ tiktok qua nek

2025-05-01

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play