[Tin nhắn nhóm – không ai biết người gửi là ai. Chỉ hiện tên: “Người phản chiếu”]
Người phản chiếu
00:01 – Các người nghĩ trò chơi kết thúc rồi à?
00:01 – Khang chỉ là con tốt.
---
Kaito ( bác sĩ tâm lý)
(truy cập lại server livestream)
00:03 – Không thể nào…
00:03 – Tên này dùng chính hệ thống mà tụi mình viết ra để theo dõi ngược lại tất cả…
mana (trinh sát)
(thì thầm)
00:04 – Kaito…
00:04 – cậu có tin... Băng vẫn còn sống?
---
[Video lạ được gửi đến nhóm – một đoạn clip cũ, quay từ camera trường học năm đó. Cảnh: Băng đứng trong phòng y tế. Cô quay sang nhìn thẳng vào camera. Mỉm cười. Nhưng trong gương phía sau… không có bóng.]
thương (giáo viên chủ nhiệm cũ)
(kinh hoảng)
00:06 – Không thể nào…
00:06 – Clip này bị xoá rồi! Tại sao vẫn còn tồn tại?
---
[Bất ngờ, toàn bộ laptop và điện thoại nhóm chat bị thoát ra, màn hình chuyển sang nền đen. Một dòng chữ đỏ hiện lên:]
> “Có những nỗi đau không chết. Chúng chỉ lẩn trốn trong gương.”
– Băng –
---
Kaito ( bác sĩ tâm lý)
(nhìn vào màn hình, thì thầm)
00:07 – Nếu có ai đó đang sống sót sau bi kịch…
00:07 – Có lẽ… họ không còn là chính mình nữa.
---
**[Cảnh cuối cùng: Một camera quay trộm từ góc cao. Trong bóng tối, một cô gái có vóc dáng giống Băng đang tưới nước cho những cây hoa đen mọc giữa sân hoang.]
Bên cạnh là một tấm gương vỡ đặt nghiêng – và trong gương đó, cô gái đang khóc.
---
[Tin nhắn riêng – từ tài khoản “Người phản chiếu” gửi cho riêng Kaito]
người phản chiếu
01:00 –
người phản chiếu
> Anh đã bao giờ tự hỏi… liệu có ai khác đeo mặt nạ trong nhóm?
Không phải để giết người. Mà để tồn tại.
---
Kaito ( bác sĩ tâm lý)
(truy cập lại dữ liệu server ẩn mà anh hack ngược được trước khi hệ thống sập)
01:03 – Mình phải truy lại log camera đêm xảy ra vụ Băng mất tích...
01:04 – Có một file ẩn, được mã hóa bởi chính tài khoản của Băng.
---
[Mở file – hiện lên đoạn hội thoại trích xuất âm thanh từ một micro cài trong áo đồng phục. Giọng Băng thì thầm:]
Băng
> “Nếu mai này ai đó thấy được đoạn này…
…hãy biết rằng tôi không tự kết thúc.”
“Tôi biết tên sát nhân… Nhưng nếu tôi nói ra, tôi sẽ là nạn nhân tiếp theo.”
---
[Màn hình chuyển sang đoạn video không rõ nét – một người mặc đồng phục nữ đang giúp Băng leo lên cửa sổ tầng 2 phía sau trường. Gương mặt mờ mịt, nhưng giọng nói vang lên:]
Người lạ (rất giống Mana)
> “Nhanh lên. Em phải biến mất khỏi nơi này. Họ sẽ không tha cho em.”
---
Kaito ( bác sĩ tâm lý)
(trừng mắt, hoảng hốt)
01:06 – Mana?… Không thể nào…
---
[Hiện tại – Tin nhắn nhóm. Mana gửi ảnh: một căn phòng gương bốn phía. Trên từng tấm gương đều viết dòng chữ bằng son đỏ:]
> “Sự thật là thứ đáng sợ nhất. Không phải cái chết.”
mana (trinh sát)
01:07 – Em xin lỗi, Kaito.
01:07 – Em đã biết chuyện từ đầu. Nhưng em im lặng... vì em là người giúp Băng biến mất.
01:08 – Em không giết ai. Nhưng cũng không thể cứu ai.
01:08 – Đó là cái giá của người sống sót.
---
[Một đoạn voice clip được gửi kèm: giọng Mana nghẹn ngào.]
mana (trinh sát)
(voice)
> “Nếu Kaito muốn ghét em, cứ ghét đi.
Nhưng nếu một ngày... Kaito cũng phải chọn giữa sự thật và mạng sống của bạn mình…
Kaito sẽ hiểu em.”
---
[Kaito không nhắn gì. Chỉ nhìn chằm chằm vào ảnh căn phòng gương. Một tấm gương khẽ rung… phía trong đó, hình ảnh Băng mờ ảo phản chiếu lại – cười rất nhẹ.]
Comments
AcidFace
Phải nói hơi bị hay đấy, đọc hoài không thôi, cảm ơn tác giả ❤️
2025-05-03
1