[ MitsuBoru ] Nhật Nguyện Giao Hoà
CHƯƠNG IV: DƯỚI ÁNH TRĂNG MỜ ẢO
Màn đêm buông xuống, bao trùm lên thị trấn một vẻ tĩnh lặng. Boruto đứng trước căn nhà quen thuộc của Mitsuki, ánh đèn vàng vọt hắt ra từ ô cửa sổ. Cậu hít một hơi sâu rồi nhẹ nhàng gõ cửa
Một lúc sau, cánh cửa hé mở, ba mẹ Mitsuki xuất hiện với vẻ mặt lo lắng "Boruto hả? Cháu đến tìm Mitsuki sao? Thật lạ, từ chiều đến giờ bác vẫn chưa thấy thằng bé về nhà"
Câu trả lời của ba mẹ Mitsuki như một gáo nước lạnh dội vào lòng Boruto. Cậu ngơ ngác, sự lo lắng trong lòng càng thêm trĩu nặng. "Dạ... cháu tưởng Mitsuki về rồi ạ. Hôm nay ở trường... cậu ấy không được vui"
Bước chân nặng nề trên con đường đêm lạnh lẽo, tâm trí Boruto rối bời. Hình ảnh Mitsuki với vẻ mặt buồn bã khi nhận bài kiểm tra cứ hiện lên trong đầu cậu. Một nỗi bất an mơ hồ xâm chiếm trái tim cậu. Cậu không hiểu chuyện gì đã xảy ra, tại sao một người luôn hoàn hảo như Mitsuki lại có thể sa sút trong học tập đến vậy, và giờ thì lại không về nhà
Đi dọc theo con đường quen thuộc, vô thức Boruto rẽ vào con đường dẫn đến bến sông vắng vẻ. Ánh trăng mờ ảo rọi xuống mặt nước đen kịt tạo nên một khung cảnh tĩnh mịch. Bất chợt ở phía cuối bến sông, cậu nhận ra một bóng dáng quen thuộc đang ngồi lặng lẽ bên bờ
Mitsuki
"Boruto? Cậu... cậu làm gì ở đây vậy?"
Thanh âm nhẹ nhàng khe khẽ vang lên mang theo một chút ngạc nhiên. Boruto khẽ giật mình nhận ra đó chính là giọng của Mitsuki. Cậu vội vã chạy đến, nhìn người bạn của mình đang ngồi cạnh bờ sông
Boruto bước đến gần Mitsuki, khẽ ngồi xuống bên cạnh cậu. Ánh trăng mờ ảo hắt lên khuôn mặt thanh tú của người bạn nhưng không giấu được vẻ buồn bã ẩn sâu trong đôi mắt xanh biếc
Boruto
"Cậu sao lại không về nhà? Ba mẹ cậu chắc đang lo lắng lắm"
Giọng Boruto trầm xuống, mang theo sự quan tâm không giấu giếm. Mitsuki vẫn im lặng, đôi mắt hướng về phía đường chân trời mờ ảo là nơi ranh giới giữa bóng đêm và ánh sáng lấp lánh của những ngọn đèn xa xa. Một lúc sau, cậu khẽ lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng như tiếng gió thoảng
Mitsuki
"Boruto... cậu có thích vẻ đẹp của biển cả không?"
Câu hỏi bất ngờ của Mitsuki khiến Boruto sững lại. Cậu khẽ nhíu mày, nhìn sang người bạn đang đắm chìm trong suy tư. Biển cả? Tại sao Mitsuki lại hỏi cậu một câu hỏi không liên quan như vậy vào lúc này? Tâm trí cậu trở nên rối bời, không hiểu chuyện gì đang xảy ra
Boruto khẽ thốt lên, đầy vẻ khó hiểu.
Mitsuki khẽ thở dài, ánh mắt vẫn hướng về phía xa xăm
Mitsuki
"Chuyện tớ không về nhà... không phải vì tớ buồn chuyện ở trường sáng nay đâu. Cậu biết ba mẹ tớ nghiêm khắc mà, phải không?"
Boruto khẽ gật đầu, đối mặt với câu hỏi đột ngột này, cậu chỉ có thể ậm ừ vài tiếng. Cậu biết ba mẹ Mitsuki luôn đặt kỳ vọng rất lớn vào cậu con trai hoàn hảo của mình
Mitsuki tiếp tục, giọng nói vẫn giữ vẻ bình tĩnh thường ngày
Mitsuki
"có những chuyện khiến tớ cảm thấy cần thời gian ở một mình"
Mitsuki khẽ quay đầu, ánh mắt vàng nhìn thẳng vào Boruto
Boruto
"Nhưng cậu phải về nhà chứ? Trời đã khuya rồi, lỡ ba mẹ cậu đang lo lắng cho cậu thì sao?"
Giọng cậu vẫn nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa một sự quan tâm chân thành.
Tuy nhiên, Mitsuki không đợi Boruto trả lời. Cậu lặng lẽ đứng dậy, phủi nhẹ lớp bụi trên quần áo. Rồi bất ngờ, cậu đưa tay lên, xoa nhẹ mái tóc vàng của Boruto một cách đầy tự nhiên
Chỉ một cử chỉ nhỏ, thoáng qua ấy thôi nhưng lại khiến trái tim Boruto khẽ loạn nhịp. Cậu ngước mắt nhìn Mitsuki, cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay trên đầu mình
Một dòng điện nhẹ chạy dọc sống lưng và bất giác, gò má cậu nóng bừng lên, ửng một màu đỏ nhạt trong ánh trăng mờ ảo. Cậu bối rối cúi đầu, cố gắng che giấu sự xao động đang trào dâng trong lòng
Đêm tĩnh lặng bên bờ sông dưới ánh trăng mờ ảo, cử chỉ dịu dàng và đầy bất ngờ của Mitsuki đã khơi dậy một cảm xúc mới lạ trong trái tim Boruto. Giống như một hạt mầm nhỏ bé lặng lẽ được gieo xuống mảnh đất tâm hồn, sự rung động khẽ khàng ấy bắt đầu nảy mầm
Những ngày sau đó, Boruto bất giác để ý đến Mitsuki nhiều hơn. Cậu nhận ra ánh mắt dịu dàng mà Mitsuki thường trao cho mình, những lời quan tâm ân cần và cả những hành động nhỏ bé nhưng đầy ấm áp. Tất cả những điều trước đây cậu xem như lẽ thường tình của tình bạn giờ đây, dưới ánh sáng mới lại mang một ý nghĩa khác biệt
Mỗi khi Mitsuki đến gần, tim Boruto lại khẽ đập nhanh hơn một nhịp. Mỗi nụ cười khẽ của Mitsuki dường như lại sưởi ấm cả một góc trong lòng cậu. Cậu bắt đầu suy nghĩ về những lời Sarada đã nói về sự quan tâm đặc biệt mà Mitsuki dành cho mình.
Một thứ cảm xúc mơ hồ, vừa lạ lẫm vừa ngọt ngào, dần dần lớn lên trong trái tim Boruto. Cậu chưa thể gọi tên nó, nhưng cậu biết, sau đêm đó bên bờ sông, một hạt giống đã lặng lẽ vươn mầm đánh dấu một sự thay đổi tinh tế trong mối quan hệ giữa cậu và Mitsuki. Tình bạn của họ, dường như đang dần mang một sắc thái mới, một hương vị khác biệt.
Comments