[Doogem] - Tình Yêu Ngoài Đời Thực
•Nhật ký tình yêu – 134
Khi bạn trai là PT, bạn không được phép… viết nhân vật nam khác quá đẹp trai.
Cửa vừa mở ra, tôi thấy một cái bóng cao to che nửa khung cửa, tay xách túi đồ ăn, khẩu trang bịt kín, áo hoodie xám trùm đầu, trông không khác gì nhân vật bước ra từ phim hình sự… cho đến khi người đó kéo khẩu trang xuống, mỉm cười.
Là Đỗ Hải Đăng – bạn trai tôi, huấn luyện viên gym 6 múi, người mỗi lần tới nhà đều mang theo thức ăn và checklist kiểm tra sức khỏe tinh thần lẫn thể chất.
Tôi chưa kịp nói gì, anh đã cúi đầu hôn chóc vào má tôi như một thói quen, rồi đi thẳng vào bếp.
Hải Đăng
Anh nấu buổi sáng, vẫn còn ấm
Hải Đăng
Em ăn với canh chua của em, đừng chê vị nó… lạ
Thật sự mà nói, từ khi quen anh, tôi không biết ngoài tập gym và hôn tôi mỗi sáng, anh còn biết nấu ăn cực kỳ ngon.
Nhìn đùi gà được xếp gọn trong hộp thủy tinh, trang trí thêm vài lát chanh vàng, tôi suýt tưởng mình vừa được ship đồ ăn từ nhà hàng 5 sao.
Hoàng Hùng
Có phải anh học nấu mấy món này để dụ em không?
Hoàng Hùng
[Hỏi anh giọng nửa đùa nửa thật]
Hải Đăng
[Không quay đầu, vẫn loay hoay hâm lại món ăn]
Hải Đăng
Dụ được rồi, giờ duy trì thôi
Mỗi câu nói của anh đều giống như đòn kết liễu của nhân vật phản diện – khiến người ta gục ngã nhưng lại cam tâm.
Bữa trưa trôi qua ấm cúng.
Tôi kể vài chuyện hài khi đi họp biên kịch – như có anh đạo diễn đòi chuyển bộ phim học đường thành… phim hành động vì “căng thẳng mới bán vé”.
Hải Đăng
Vậy em chuyển nhân vật học sinh thành huấn luyện viên thể hình luôn đi
Hoàng Hùng
[Không đáp, chỉ cười và… nhìn trộm cánh tay anh đang gắp thức ăn]
Bắp tay nổi rõ từng đường nét dưới lớp áo mỏng.
Người yêu tôi quả thật là nhân vật chính bước ra từ tiểu thuyết.
Nhưng… đúng lúc tôi định quay lại dọn dẹp thì anh bỗng dừng lại, ánh mắt khẽ nheo lại nhìn về phía bàn làm việc của tôi.
Tôi chưa kịp cản, anh đã bước tới, tay cầm lên tập giấy in thảo bản kịch bản mới – chưa lưu file, tôi in ra để chỉnh sửa thủ công.
Đó là kịch bản tôi vừa viết tối qua, lấy cảm hứng… hơi nhiều từ anh.
Tên nhân vật thì khác, nhưng nghề nghiệp, hình thể, thậm chí… cả cách cười nửa miệng đều giống y chang.
Hải Đăng
[Đọc to tên nhân vật chính]
Hải Đăng
26 tuổi, 1m85, PT gym, mắt nâu, tóc rối, body như tạc tượng
Hải Đăng
Nụ cười có thể khiến nữ chính mất ngủ ba ngày
Hải Đăng
[Nuốt nước bọt, nhìn phản ứng trên gương mặt anh]
Không giận, không vui, chỉ có cái kiểu “à, hay nhỉ”.
Hoàng Hùng
Em… lấy cảm hứng thôi
Hoàng Hùng
[Giải thích lúng túng]
Hoàng Hùng
Anh đâu có copyright nụ cười đâu… đúng không?
Hải Đăng
[Đặt bản thảo xuống bàn, bước đến gần Hùng]
Hải Đăng
Mấy cảnh này… chưa đúng kỹ thuật
Hải Đăng
[Cúi sát, cầm một tờ giấy giơ lên đọc rõ ràng]
Hải Đăng
Anh Lâm Duy lau mồ hôi bằng khăn, vô tình để lộ vòm ngực rắn chắc, ánh mắt anh dừng lại ở nữ chính đang đỏ mặt…
Hải Đăng
[Quay sang nhìn Hùng, giọng trầm như tiếng bass trong phòng tập]
Hải Đăng
Viết vậy mà chưa thử, sao biết đúng?
Hoàng Hùng
[Cảm thấy nhiệt độ phòng tăng lên vài độ]
Hoàng Hùng
Viết văn mà, phải tưởng tượng chứ…
Hải Đăng
Anh không thích em tưởng tượng về người đàn ông khác, dù chỉ là chữ
Hải Đăng
[Nói rồi cúi người sát đến mức đối phương có thể cảm nhận rõ hơi thở của mình]
Hải Đăng
Nhưng nếu là anh… em có thể thực hành bao nhiêu lần cũng được
Hoàng Hùng
Đăng, anh đừng có—
Hải Đăng
Được rồi, không làm khó em nữa
Hải Đăng
[Đứng thẳng dậy, nháy mắt]
Hải Đăng
Chỉ nhắc nhẹ thôi
Hải Đăng
Muốn viết cho đúng, tối nay nhớ canh anh tập xong, anh diễn cảnh đó cho em xem
Hoàng Hùng
[Úp mặt xuống bàn, mặt đỏ như cà chua chín nắng]
Tôi không nên để kịch bản lung tung trên bàn. Không nên viết nhân vật nam đẹp trai.
Không nên sống chung với huấn luyện viên gym có tính chiếm hữu mạnh.
P/s: Đùi gà ngon, nhưng tôi vừa bị đe dọa bằng… “kỹ thuật lau mồ hôi đúng chuẩn”.
Comments