[Allkieu] Lưới Tình Không Lối Thoát ~
[Thành An]Điên cuồng chiếm lấy..~
Một ngày nọ, khi An rời nhà vì một cuộc họp khẩn, hắn sơ suất để cánh cửa tầng hầm hé mở.
Sữa bước ngang qua... và tò mò.
Ánh đèn vàng yếu ớt hắt ra từ bên trong, mùi gỗ cũ và… một thứ gì đó ám ảnh tràn ra từ khe cửa.
Pháp Kiều [sữa]
...Gì đây?/Cậu thì thầm, tay run run đẩy cửa/
Bên trong là một căn phòng kín mít, tường phủ kín màn hình. Trên từng màn hình là hình ảnh ghi lại mọi khoảnh khắc trong căn nhà – cả phòng ngủ, phòng khách… và phòng tắm...?!
Sữa nghẹt thở khi nhìn thấy chính mình trong màn hình hiện tại – đang đứng… trước căn phòng này
Bên cạnh dãy màn hình là một tủ kính bị khoá. Nhưng ổ khóa điện tử bị lỗi, ánh đèn nhấp nháy.
Cậu nhập linh tinh vài con số – cửa cạch mở
Trong đó là hàng chục cuốn album ảnh?
Tấm ảnh đầu tiên: Sữa trong bồn tắm, nước phủ ngang ngực, mái tóc ướt dính vào cổ. Mắt nhắm, môi hé mở..?!
Pháp Kiều [sữa]
/tròn mắt/
Tấm thứ hai: Cận cảnh bờ vai trần, giọt nước nhỏ xuống hõm xương quai xanh..?
Pháp Kiều [sữa]
Cái quái gì vậy....?!
Tấm thứ ba: Sữa ngủ trong chăn mỏng, áo lỏng lẻo tuột khỏi một bên vai
Tấm ảnh cuối cùng: Cậu vừa bước ra khỏi phòng tắm, khăn quấn hờ ngang hông – gương mặt vô thức đầy quyến rũ.
Góc chụp... từ trần nhà....?!
Pháp Kiều [sữa]
Cái quái gì thế..An… cái này là… từ khi nào…?!
Thành An
Từ lần đầu em bước vào nhà anh..!
Giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng
Thành An đứng đó. Không cười. Không giấu giếm..
Thành An
Anh yêu em. Đến mức… không muốn bỏ sót một giây phút nào của em, kể cả lúc em không... biết..~
Toàn thân cậu run nhẹ vì sốc, xấu hổ, giận dữ... nhưng sâu bên trong… là một thứ cảm giác kỳ lạ không thể gọi tên. Cảm giác khi biết có một người đàn ông chiếm hữu từng chút hình ảnh của mình…
Sữa vùng chạy khỏi căn phòng, tim đập như sắp vỡ tung. Hơi thở đứt quãng, chân run rẩy va vào cầu thang khi lao lên
Pháp Kiều [sữa]
Đồ điên… đồ bệnh hoạn!! /Cậu hét lên/
Nhưng chưa kịp mở cửa, một cánh tay rắn chắc đã kéo ngược em về phía sau, lưng đập vào tường lạnh
Thành An khóa chặt cậu giữa tường và ngực mình
Pháp Kiều [sữa]
Đúng! Anh là đồ biến thái! Bỏ tôi ra!!
Thành An
Anh không cho em đi đâu hết. Kể từ khi em bước vào nhà anh… em đã thuộc về anh rồi..~
An ghì tay, cúi đầu áp trán vào trán cậu. Mắt đỏ rực, hơi thở nóng rực phả lên môi Sữa
Thành An
Em không hiểu... mỗi đêm, mỗi giây phút không chạm vào em, không nhìn em… là anh như phát điên. Cơ thể em, hơi thở em… ánh mắt lúc em ngủ... đều là của anh. Chỉ mình anh..~
Sữa cố đẩy ra, nhưng An mạnh hơn nhiều. Hắn bế cậu lên vai, bước thẳng về phòng – mặc cho Sữa giãy giụa đấm vào lưng.
Hắn nhốt cậu trong phòng ngủ lớn nhất, khóa cửa từ bên ngoài.
Sáng hôm sau.
Cửa phòng mở ra, người giúp việc mang vào một hàng dài những chiếc hộp quà cao cấp.
“Tiểu thiếu gia, đây là những món đồ thiếu gia An dặn chuẩn bị riêng cho cậu.”
Bên trong:
Một bộ váy ngủ xuyên thấu trắng ngà, viền ren đen, mỏng đến mức ánh sáng có thể xuyên qua?
Một chiếc nịt đùi lụa đen gắn móc bạc có khắc tên: “Thuộc về Thành An.”
Một bộ nội y ren đỏ, vừa kích cỡ cơ thể Sữa một cách hoàn hảo đến đáng sợ.
Cậu tái mặt. Tay run lẩy bẩy khi lật tờ thiệp nhỏ đặt kèm
“Mặc nó, anh sẽ mở cửa. Không mặc – em ở trong phòng này suốt đời. – Thành An.”
Pháp Kiều [sữa]
*khốn nạn..*
Sữa rơi phịch xuống sàn. Nhưng không khóc
Trong lòng cậu vừa lạnh... vừa dậy lên một cảm giác lạ lùng
Pháp Kiều [sữa]
Tại sao mình không thấy ghê tởm... mà lại thấy run... và có gì đó kích thích nhỉ...?~/khẽ cười/
Sữa nhìn chằm chằm vào bộ nội y ren đỏ trong tay. Một phần trong cậu muốn ném nó đi, hét lên, đập cửa... Nhưng một phần khác… lại run rẩy, rất khẽ nhưng không thể phủ nhận
Pháp Kiều [sữa]
Mình… điên thật rồi… sao lại thấy tim đập nhanh… vì một tên như vậy...
Rốt cuộc, cậu đứng dậy. Tay run rẩy cởi từng lớp quần áo đang mặc. Tấm gương lớn trước giường phản chiếu dáng người cậu trong ánh nắng mờ..
Khi chiếc áo l.t mỏng ôm lấy da thịt trắng trẻo, khi chiếc quần ren đỏ ôm sát hông… Sữa thở gấp
Pháp Kiều [sữa]
Thành An là đồ điên. Nhưng… ánh mắt hắn nhìn mình, như thể… như thể mình là tất cả..~
Thành An bước vào, áo sơ mi mở vài nút, ánh mắt bệnh hoạn như một con thú đi săn..
Và khi hắn nhìn thấy Sữa đứng đó — trong bộ đồ mình chọn — đôi mắt hắn đỏ rực, miệng khẽ nhếch lên
Thành An
Ngoan…*và ngon..~*
Hắn tiến lại gần. Tay vuốt nhẹ từ cổ cậu xuống bả vai
Thành An
Anh biết em sẽ mặc. Vì anh hiểu em, Sữa à. Em sợ, nhưng cơ thể em lại… phản ứng
Pháp Kiều [sữa]
Anh... anh đang nói gì vậy?!
Thành An
Anh theo dõi em cả tháng qua. Anh biết em thở thế nào khi mơ, biết em thích sữa dâu, biết em... cắn môi khi giả vờ đáng yêu để lấy tiền..
An cúi xuống, môi lướt qua vành tai cậu
Thành An
Nhưng em không cần đóng kịch trước anh. Em chỉ cần… là con nghiện của riêng anh..~
Pháp Kiều [sữa]
Anh là đồ bệnh hoạn! Tôi sẽ rời khỏi đây, dù có phải nhảy lầu!
Thành An siết cậu vào lòng, dằn mạnh lên giường, nhưng không thô bạo—hắn vuốt ve như đang trân quý món đồ chơi bị ám ảnh
Thành An
Em mà dám rời đi… anh sẽ cho người phát tán hết những video em tắm. Em không muốn những người kia thấy hết cơ thể em, đúng không?
Pháp Kiều [sữa]
Anh… anh nói dối…
Hắn rút điện thoại, bật màn hình. Một loạt file video tên: “Sữa – đêm 3.” “Sữa – phòng tắm.” “Sữa – ngủ mơ gọi tên…"
Thành An
Từ giờ, em sẽ mặc những gì anh đưa. Ăn những gì anh nấu. Ngủ dưới camera anh chọn. Và… yêu anh theo cách mà một con búp bê đẹp đẽ phải làm
Thành An
Anh… sẽ không chia sẻ em với ai hết..~
Sữa ngồi im trên giường, đầu óc hỗn loạn, nhưng cơ thể lại không thể thoát khỏi sự chiếm hữu của Thành An. Hắn ngồi cạnh, ánh mắt vẫn không rời khỏi cậu. Mặc dù miệng không nói gì, nhưng mỗi cử động, mỗi hơi thở của hắn đều khiến Sữa cảm thấy bị giám sát, bị trói buộc
Thành An
Em nghĩ mình có thể bỏ đi sao, Sữa?
Thành An thì thầm, mắt lướt qua chiếc điện thoại trong tay hắn
Thành An
Em có thể chạy đi… nhưng anh sẽ tìm được em. Và khi anh tìm thấy em… mọi thứ em có sẽ là của anh..~
Sữa không thể nhắm mắt. Cậu cảm nhận rõ ràng từng làn sóng đau đớn trong lòng mình. Một bên là sự sợ hãi tột cùng, một bên là cảm giác được quan tâm, được chú ý như chưa từng có?
Thành An kéo cậu về phía hắn, tay nhẹ nhàng đặt lên cổ cậu, như thể kiểm tra từng nhịp thở
Thành An
Em có thể muốn chạy trốn… nhưng điều em không biết là, mỗi khi em có ý định bỏ đi, thì lại chính là lúc em lại khiến anh yêu em nhiều hơn
Hắn cười, nhưng đó không phải là nụ cười nhẹ nhàng, mà là một nụ cười chứa đầy sự tàn bạo, mưu mô..
Thành An
Vì sao? Vì em càng phản kháng, em càng khiến anh muốn chiếm hữu em. Anh muốn nghe tiếng em thở, muốn chạm vào da thịt em, muốn cảm nhận từng nhịp tim em...~
Hắn cúi xuống, môi chạm vào cổ cậu, cắn nhẹ. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng Sữa, nhưng lại không thể phủ nhận rằng cái cảm giác đó cũng làm cậu rung động
Thành An
Em nghĩ em sẽ chạy đi? Không đâu, Sữa. Em sẽ mãi là của anh. Mỗi lần em cố gắng bỏ đi, anh lại níu em lại. Mỗi lần em muốn thoát khỏi tôi, tôi sẽ càng chặt chẽ hơn..
Thành An thì thầm, tay hắn luồn vào tóc Sữa, kéo cậu lại gần. Sữa cảm thấy cổ mình bị giữ chặt, không thể nhúc nhích. Mỗi lần cậu thở, hắn lại nhịp theo, như thể cậu đã trở thành một phần của hắn
Thành An
Anh sẽ luôn ở đây, quan sát em, theo dõi từng bước đi của em… và em sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi tôi..!
Khi cậu nằm trên giường, một hộp quà to đùng được đặt ngay cạnh giường. Sữa giật mình mở ra. Bên trong là một bộ đồ ngủ lụa đen mượt, cực kỳ gợi cảm. Và còn có một tấm thiệp nhỏ với lời nhắn
“Mặc nó đi, em sẽ cảm nhận được sự yêu thương tôi dành cho em.”
Sữa cảm thấy một sự đắng cay và giận dữ trào lên, nhưng cậu lại không thể cưỡng lại được, bàn tay run rẩy chạm vào bộ đồ. Lý trí cậu bảo cậu không được làm theo, nhưng cảm giác cơ thể cậu lại dâng lên một cách không kiểm soát
Đêm đó, Sữa mặc bộ đồ ấy. Khi Thành An nhìn thấy cậu trong bộ đồ đó, ánh mắt hắn đã thay đổi. Nó đượm đầy sự chiếm hữu, như thể hắn không thể nhìn vào gì ngoài cơ thể cậu
Thành An
Em thật đẹp… nhưng đẹp nhất là khi em là của tôi.
Chưa bao giờ Sữa cảm thấy bị chiếm hữu đến mức này. Hắn không chỉ chiếm lấy thân thể cậu mà còn chiếm đoạt cả tâm trí, trái tim cậu. Mỗi câu nói của hắn, mỗi hành động của hắn, đều khiến cậu không thể thoát ra
Thành An
Anh sẽ không để em rời đi. Không bao giờ!
Khi Sữa đang sợ hãi, khi cậu còn đang đấu tranh trong lòng mình, Thành An lại tiến đến gần hơn, tay vẫn không rời khỏi cơ thể cậu. Lần này, hắn không chỉ ôm lấy cậu mà sờ soạng khắp người cậu, cảm nhận từng đường cong, từng hơi thở
Thành An
Em là của tôi. Mãi mãi..!
t/g
t/g đang thắc mắc là tsao viết đc nhìu và kiên trì thế
t/g
Chúc các cậu đọc truyện vui vẻ và mong là đúng gu
Comments