Cả 2 bắt đầu bước về phía gương, nhưng khi họ chạm vào nó, 1 tiếng cạch vang lên, và mặt gương bắt đầu mờ dần, để lộ ra 1 cánh cửa nhỏ. Đồng hồ vẫn tiếp tục đếm ngược.
Giang Tiểu Hồng
Chúng ta có thể vào đó
Giang Tiểu Hồng
Nhanh lên, thời gian không còn nhiều nx r !
Cả 2 không do dự, mở cánh cửa nhỏ và bước vào 1 hành lang tối tăm. Những tiếng bước chân vang lên trong không gian yên lặng, như thể đang có ai đó theo dõi họ.
Giang Tiểu Hồng
(Lập tức lao đến cánh cửa, kéo mạnh tay nắm nhưng nó không nhúc nhích)
Giang Tiểu Hồng
( Cô đập tay vào cánh cửa gỗ, hét lên)
Giang Tiểu Hồng
Có ai không?! Mở cửa!
Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng vọng trống rỗng và bóng đèn trên trần tiếp tục chập chờn, ánh sáng lập lòe như đang trêu ngươi.
Mạc Tiểu Linh
( Đứng bất động, tay run rẩy cầm tấm ảnh trên bàn )
Mạc Tiểu Linh
Tấm này… là hôm qua. Cậu mặc áo khoác này... còn mình thì…
Giang Tiểu Hồng
( Giật lấy bức ảnh, ánh mắt cô thay đổi – không còn chỉ là sợ hãi, mà là sự cảnh giác, tỉnh táo )
Cả 2 nhìn quanh căn phòng, nhanh chóng phát hiện một khe nhỏ phía dưới bàn – như một ngăn bí mật.
Giang Tiểu Hồng
Giúp mình một tay
Giang Tiểu Hồng
( Kéo chiếc bàn ra )
Bên dưới là một chiếc hộp gỗ nhỏ, có khóa. Nhưng điều kỳ lạ là chiếc chìa khóa đang nằm ngay bên cạnh, như thể ai đó muốn họ mở nó ra.
Mạc Tiểu Linh
Cẩn thận đấy…
Mạc Tiểu Linh
( thì thầm)
Giang Tiểu Hồng
( Nhặt lấy chìa và mở khóa )
Bên trong hộp là một quyển sổ tay cũ kỹ, trang đầu tiên ghi bằng nét chữ run rẩy:
“Nếu cô đã tìm thấy cái này, thì có lẽ tôi đã không còn sống.”
Comments