Chương 2: Mảnh giấy trong thư viện

Thư viện vào cuối buổi chiều khá vắng vẻ. Đây là lần đầu tiên Minh Đức đến thư viện trong năm học mới. Không gian yên tĩnh đến lạ. Rất ít người có mặt ở đây, đa phần là những học sinh đang ôn bài để chuẩn bị cho kỳ học sắp tới.
Minh Đức chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ để học bài. Từng tia nắng cuối hạ nhẹ nhàng chiếu xuống những cuốn sách giáo khoa xếp ngay ngắn.
Cậu chăm chỉ học lại bài cô đã giảng vào buổi sáng.
Khi đang tập trung học thì bất ngờ, một bóng dáng quen thuộc bước vào thư viện, là Nhật Dương vẫn đang mặc trong bộ đồng phục sơ mi sáng nay.
Cậu chào Minh Đức bằng một nụ cười tươi, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh. Nhật Dương cất tiếng:
Nguyễn Nhật Dương
Nguyễn Nhật Dương
Minh Đức, trùng hợp ghê. Cậu cũng học ở thư viện vào giờ này à?
Phạm Minh Đức
Phạm Minh Đức
//ngại ngùng// Ừm...Tớ hay học ở đây vào buổi chiều. Tớ rất thích ngồi gần cửa sổ, vừa học vừa ngắm ánh mặt trời rực rỡ.
Nguyễn Nhật Dương
Nguyễn Nhật Dương
Vậy chắc cậu có một trái tim mộng mơ lắm nhỉ?
Phạm Minh Đức
Phạm Minh Đức
//đỏ mặt// Cũng... hơi mộng mơ xíu. Tớ hay tưởng tượng về một thế giới tuyệt đẹp nào đó...
Nguyễn Nhật Dương
Nguyễn Nhật Dương
//nhẹ giọng// Tớ cũng vậy. Tớ luôn mơ về một cuộc sống hạnh phúc, đẹp đẽ... Có cánh cò trắng chao lượn trên trời. Ước mơ đó... chắc nghe trẻ con lắm nhỉ?
Sau câu nói ấy, cả hai người lặng im trong chốc lát. Một lúc sau, Minh Đức mới cất lời:
Phạm Minh Đức
Phạm Minh Đức
Thế giới của cậu...không hề trẻ con. Nó rất yên bình, nhẹ nhàng và êm đềm. Đó chính là nơi mà nhiều người mơ ước được đến...trong đó có tớ.
Nghe thế, Nhật Dương khẽ ngạc nhiên. Từ nhỏ, cậu thường tự ti về nhiều điều, luôn khiêm tốn và hiền hậu. Nhưng thực ra, cậu có rất nhiều điểm nổi bật, nhiều tài năng. Có lẽ, đây là lần đầu tiên cậu được ai đó công nhận và trân trọng giấc mơ của mình.
Cả hai người đều mang tính cách nhẹ nhàng, dễ đồng cảm với người khác. Dù vậy, họ không hề yếu đuối. Khi cần, họ sẵn sàng làm mọi thứ để bảo vệ bản thân và những người thân yêu.
Bầu không khí trở lại yên tĩnh. Cả hai cùng tập trung học bài. Cũng phải thôi, cả Nhật Dương và Minh Đức đều là học bá mà.
Trong lúc đang học, Nhật Dương liên tục ngáp ngắn ngáp dài như thể đã thức đêm hôm qua. Minh Đức thấy thế lo lắng hỏi:
Phạm Minh Đức
Phạm Minh Đức
Nhật Dương, cậu ổn chứ? Mệt lắm à?
Nguyễn Nhật Dương
Nguyễn Nhật Dương
À, tớ không sao. Cảm ơn cậu.
Phạm Minh Đức
Phạm Minh Đức
Nếu mệt quá thì cứ gục xuống bàn ngủ một chút đi.
Nguyễn Nhật Dương
Nguyễn Nhật Dương
//bất ngờ// Hả? Có ổn không đấy?
Phạm Minh Đức
Phạm Minh Đức
Không sao đâu, ở đây cũng không đông người mà.
Nguyễn Nhật Dương
Nguyễn Nhật Dương
//buồn ngủ// Ừm...
Nói xong, Nhật Dương mệt mỏi gục xuống bàn. Chỉ mất vài phút, cậu đã chìm vào giấc ngủ. Khi cậu đang ngủ, một cơn gió nhẹ thổi qua làm quyển sách mở ra giữa chừng.
Giữa trang sách, Minh Đức phát hiện một mảnh giấy kẹp vào.
Trên đó chỉ có vài dòng chữ:
“Tại sao gia đình lúc nào cũng bận rộn, chẳng ai quan tâm đến mình nhỉ?”
Chỉ hai dòng thôi, nhưng khiến Minh Đức trầm ngâm rất lâu.
Phạm Minh Đức
Phạm Minh Đức
(Tại sao cậu ấy lại viết thế nhỉ?)
Phạm Minh Đức
Phạm Minh Đức
(Cậu ấy đang giấu một nỗi niềm nào đó sao?)
Cậu nhẹ nhàng kẹp lại mảnh giấy vào đúng chỗ cũ, trong đầu vẫn còn hàng loạt câu hỏi chưa có lời đáp.
Ngoài khung cửa sổ, những tia nắng cuối cùng của mùa hạ vẫn rọi xuống không gian thư viện, nơi chứa đựng biết bao mộng mơ, trăn trở và cả những điều chưa kịp nói thành lời của tuổi học trò.
Hot

Comments

Ahihi꒰⑅ᵕ༚ᵕ꒱˖♡

Ahihi꒰⑅ᵕ༚ᵕ꒱˖♡

Kìa anh Đức,ngắm nhan sắc của người ta đi...Thời cơ đấy,nắng vàng chiếu vào mặt cảnh đấy đẹp vl

2025-05-09

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play