[Văn Hàm/WenHan] Trò Chơi Của Kẻ Nổi Loạn !!
Chapter 2
Chàng trai ấy là người đã từng đối sử rất tốt với cậu,nhưng cậu ấy đã bị mất trong một vụ tai nạn do một gia tộc đứng đầu
Cậu thật sự rất hận gia tộc ấy chỉ vì người cậu thương biết được một bì mật khủng khiếp của một gia tộc
Điều đó đã khiến cậu mất đi một người mà cậu dùng cả cuộc đời để yêu....
Cậu vẫn thường ngồi ở chiếc ghế đá quen thuộc trong công viên, nơi hai người từng cùng nhau ngắm hoàng hôn. Gió lướt qua mái tóc rối, mang theo mùi cỏ và cả những ký ức tưởng chừng đã ngủ quên. Mỗi lần ánh chiều buông xuống, trái tim cậu lại nhói lên, như thể ai đó đang cắt từng mảnh ký ức nhỏ ra mà thả trôi theo gió.
Cậu ấy – người từng nắm tay cậu qua bao mùa mưa nắng – giờ chỉ còn tồn tại trong những giấc mơ mờ nhạt. Có những đêm, cậu tỉnh dậy giữa tiếng thở gấp, tưởng như vừa thấy người đó mỉm cười, khẽ gọi tên cậu, nhưng rồi chỉ là màn đêm trống rỗng và tiếng tim đập cô đơn.
Tình yêu chưa bao giờ phai, dù người kia không còn ở đây để đáp lại. Cậu không khóc nhiều nữa, nhưng mỗi cái nhìn vào khoảng trống bên cạnh đều khiến lòng trĩu nặng. Cậu học cách sống tiếp, mang theo cả phần của người kia – nhưng cũng luôn giữ một góc tim để yêu, để nhớ, để mãi mãi không quên.
Có những ngày, cậu đi lang thang trên con đường hai người từng dắt tay nhau qua, chỉ để nghe lại tiếng bước chân vọng xuống mặt đường. Cậu tưởng như người ấy vẫn đang đi bên cạnh, im lặng nhưng ấm áp, như thể cái chết chỉ là một khoảng cách mong manh giữa hai nhịp thở.
Những tin nhắn cũ vẫn còn nằm trong điện thoại. Cậu chẳng nỡ xoá, cũng chẳng đủ can đảm để đọc lại. Mỗi dòng chữ là một vết khâu đã lành lại, nhưng chỉ cần chạm nhẹ, cũng đủ rỉ máu.
Cậu yêu người ấy bằng một thứ tình yêu không còn tìm kiếm hồi đáp. Cậu giữ nó như giữ một vết sẹo — không để lộ, nhưng cũng không bao giờ quên. Đôi lúc cậu ước giá như được ôm người ấy thêm một lần nữa, chỉ một lần thôi, để nói lời cảm ơn… và lời tạm biệt đúng nghĩa.
Nhưng rồi cậu chỉ mỉm cười, khẽ ngẩng mặt lên bầu trời — nơi cậu tin rằng người ấy vẫn đang dõi theo — và thì thầm:
“Em vẫn yêu anh. Và em sẽ sống tiếp, thay cả phần anh nữa.”
Cậu ngồi trước mộ chàng trai ấy thì thầm
Tả Kỳ Hàm_cậu
"Anh từng hứa sẽ không buông tay em... vậy mà anh buông tay trước, còn em thì vẫn đứng đây, chờ một lời xin lỗi mà em biết sẽ chẳng bao giờ đến."
Tả Kỳ Hàm_cậu
"Có người hỏi em sao vẫn chưa yêu ai khác... em chỉ cười. Làm sao em có thể trao trái tim mình lần nữa, khi nó đã chôn cùng anh rồi?"
Tả Kỳ Hàm_cậu
"Em ghét thời gian. Vì càng trôi qua, giọng anh càng mờ dần trong trí nhớ em... nhưng nỗi đau thì lại cứ rõ nét mãi."
Tả Kỳ Hàm_cậu
"Ước gì hôm đó em níu anh lại lâu hơn một chút, ôm anh chặt hơn một chút... thì biết đâu, anh vẫn còn ở đây."
Tả Kỳ Hàm_cậu
"Em không sợ cô đơn, em chỉ sợ một ngày nào đó, em quên mất anh từng tồn tại, từng là cả thế giới của em."
Comments
pipybai
hello
2025-08-25
0