[Blue Lock]"Echoes Of You"
chap 3
Sáng hôm sau, nắng rọi qua rèm cửa. Tôi thức dậy với vết bầm tím nhỏ trên cổ tay do tối qua trượt chân ngã khi vội chạy
Matoko Yuna
"moá, đau vkl"
Mẹ tôi, khi thấy liền hoảng hốt
. . .
Mẹ nguyên chủ: Ai làm con bị thương thế này?! Không phải là mấy đứa kia chứ?!
Matoko Yuna
Con lỡ tay thôi mẹ ơi… không sao mà.
Bà dịu lại, thở phào, rồi ôm lấy tôi
. . .
Mẹ nguyên chủ: Con mà có chuyện gì… mẹ sống sao nổi?
. . .
Mấy đứa đó chỉ là con nuôi. Đừng lại gần chúng quá, Yuna.
Bữa sáng hôm đó, tôi ăn trứng chiên mẹ làm riêng.
Rin và Sae ngồi cách một góc bàn, ăn bánh mì nguội lạnh.
itoshi Rin
//nhìn chằm chằm vết thương ở cổ tay cô//
Chiều hôm ấy, sau giờ học.
Tôi lại ngồi trong bếp, đảo nhẹ nồi canh trên bếp gas mini. Căn nhà vắng lặng, chỉ còn tiếng gió luồn qua khe cửa sổ. Mẹ tôi đang nằm xem tivi ngoài phòng khách, thỉnh thoảng bật cười thành tiếng vì một chương trình nào đó
Tôi nhìn quanh, rồi múc thêm một phần cơm, gắp vài lát thịt, nửa quả trứng và chan ít nước canh. Cho tất cả vào hộp nhựa, tôi đậy nắp lại, dán lên đó một mảnh giấy nhỏ:
*Ăn đi, nhớ trả hộp lại nhé:))*
Rin xuống bếp. Có vẻ cậu tính tìm đại gì đó ăn, nhưng khựng lại khi thấy hộp cơm nằm ngay ngắn trên bàn.
Cậu không đoán được ai để. Nhưng mùi cơm thơm quá, và bụng cậu thì đói thật.
Không suy nghĩ lâu, Rin ngồi xuống, mở nắp hộp, bắt đầu ăn.
Sáng hôm sau.
Tôi xuống bếp sớm. Vừa mở tủ lấy sữa thì thấy chiếc hộp hôm qua đã được rửa sạch, úp ngay ngắn bên cạnh bồn rửa.
Matoko Yuna
"may thế không phải rửa bát🥰"
Một chiều sau giờ học.
Tôi về sớm. Trong tay là túi đồ ăn vừa ghé mua ở cửa hàng tiện lợi: vài thanh chả cá, trứng luộc, và một hộp dâu nhỏ đang giảm giá.
Tôi biết hôm nay mẹ không về. Nghĩa là Rin chắc sẽ nhịn đói, hoặc ăn đại mẩu bánh mì khô.
Tôi không thích để người khác đói.tôi thật tốt bụng🥰
Bếp vẫn yên. Tôi mở tủ, lấy hộp nhựa ra, đang định đặt xuống bàn thì —
itoshi Rin
…Cô đang làm gì vậy?
Tôi quay lại. Rin đứng ở cửa, ánh mắt cảnh giác như thể tôi vừa giấu thứ gì nguy hiểm sau lưng.
Matoko Yuna
tôi không ăn hết,nếu cậu muốn thì ăn, vứt đi cũng được.
Rin nhìn tôi như muốn hỏi thêm, nhưng rồi cậu không nói gì nữa.
Tôi rót cho mình ly nước, uống một ngụm, rồi đi ngang qua cậu, không quay lại.
Tối nằm trên giường suy nghĩ về mẹ của tôi.
Bà ấy chỉ là quá khắc khe nhưng vẫn rất yêu thương tôi giờ đây tôi lại cảm thấy nhớ bà ấy.
Sae ngồi trong phòng học chung, chép lại bài toán Rin làm dở. Gió ngoài cửa sổ thổi vào làm rung mấy trang giấy, nhưng cậu không để ý.
Thứ làm Sae bận tâm là cách Rin im lặng hơn bình thường.
Và... mỗi chiều, Rin đều xuống bếp trước giờ ăn khoảng 15 phút, rồi lên phòng mà không nói tiếng nào. Cậu ta không hay làm vậy trước đây.
Hôm nay, Sae quyết định xuống bếp thử.
5 phút trước giờ Rin thường xuất hiện.
Tôi đang rửa trái cây, chuẩn bị hộp cơm nhỏ như mọi hôm. Đang cắt miếng dâu thì nghe tiếng chân bước lại gần.
Tôi xoay đầu lại. Không phải Rin.
Là Itoshi Sae.
Cậu ta đứng tựa vào khung cửa, khoanh tay nhìn tôi.
Itoshi Sae
Cô đang làm gì?
Tôi đặt dao xuống, đậy nắp hộp cơm lại
Matoko Yuna
Tôi không thích lãng phí đồ ăn. Thế thôi.
Sae không phản ứng ngay. Nhưng mắt cậu ta dừng lại ở hộp cơm dâu, trứng, thịt, cơm nắm nhỏ. Tất cả đều được sắp gọn, quá gọn để gọi là “ăn thừa”.
Cậu ta nhìn tôi thêm vài giây nữa, rồi bỏ đi, không nói gì thêm.
Comments
Graziela Lima
Tớ yêu truyện này và tác giả của nó, hãy tiếp tục viết nữa nhé👍
2025-05-06
2