[AllJiro] Xuyên Nhanh! Kí Chủ Là "Bạch Liên Hoa."
Giả vờ?
Từ khi lên xe cho đến khi về đến nhà cũ, Quốc Hận luôn trong trạng thái im lặng, đôi mắt trong veo nhìn theo những cảnh vật bên ngoài.
Trần Thiên Nam
"Tch, giả vờ thanh cao!"
Chiếc xe đỗ trước cổng một căn biệt thự được xây dựng không khác gì một lâu đài thu nhỏ.
Vừa bước xuống xe, cậu đã có chút choáng vì sự bề thế, trang nghiêm của nơi này.
Nguyễn Quốc Hận
"Trần gia này, cũng thật giàu có nhỉ?"
Hệ Thống 168
"Trần gia đã có trăm năm phồn thịnh dĩ nhiên là rất giàu có"
Nguyễn Quốc Hận
"Vậy hôm nay, tôi phải biểu hiện thật tốt rồi"
Quốc Hận hơi nhếch môi, nụ cười nhẹ cùng đôi mắt sáng thật dễ hút hồn người đối diện.
Trần Thiên Nam
Vào thôi, cậu còn đứng đó làm gì?
Nguyễn Quốc Hận
[Thu lại dáng vẻ lãnh đạm, gương mặt lộ ra chút yếu đuối, nhỏ giọng trả lời rồi đi theo sau hắn ]
Quản gia.
Thất thiếu gia và thất thiếu phu nhân đã tới rồi sao? Lão gia, phu nhân và các thiếu gia đều đang chờ hai người bên trong.
Trần Thiên Nam
Các thiếu gia? Các anh về nước rồi?
Trần Thiên Nam
[ ánh mắt hơi tối lại, nhìn về phía người quản gia như đang chờ xác nhận ]
Quản gia.
Vâng, các thiếu gia đã đáp máy bay vào chiều qua.
Trần Thiên Nam nghe xong không nói thêm gì nữa mà bước vào trong, không ai để ý Quốc Hận phía sau đã lộ ra ý cười.
Bước qua cánh cửa lớn, giữa căn phòng là cha mẹ Trần và 6 người đàn ông
Nguyễn Quốc Hận
"Mấy người họ đẹp quá, còn đẹp hơn cả nam chính nữa"
Trần Thiên Nam
Chào ba mẹ, chào các anh, con mới về.
Nguyễn Quốc Hận
Con chào ba mẹ, em chào các anh ạ.
Nguyễn Quốc Hận
[ giọng ngọt vừa đủ, cố ý liếc nhìn về phía Tấn Khoa đang ở đối diện, khi vừa chạm mắt với anh liền vội vàng nhìn đi hướng khác ]
Mẹ Trần
Hai đứa đến rồi thì tới ngồi đi.
Mẹ Trần
[vẫy nhẹ tay, ra hiệu cho người làm chuẩn bị bữa tối trong phòng ăn]
Trần Thiên Nam
Mới mấy ngày không gặp mẹ càng ngày càng trẻ ra nha
Mẹ Trần
Haha, thằng bé này sao miệng lại dẻo thế hửm?
Trần Thiên Nam
Con nói thật mà
Trần Thiên Nam vừa nói vừa cười, nắm lấy cổ tay cậu kéo cậu đi về phía sofa ngồi xuống.
Mẹ Trần
Aizzz, đúng là chỉ có con mới quan tâm mẹ, còn mấy thằng nhóc này về cũng không có lấy một món quà
Mẹ Trần
Đúng là đau lòng mà
Thóng Lai Bâng
Tại chúng con về hơi gấp
Trần Thiên Ân
Chúng con sẽ bù đắp cho mẹ sau mà
Hoài Nam
Mẹ đừng giận bọn con
Mẹ Trần
Tôi làm sao dám giận các anh
Hữu Đạt
Mẹ, bọn con biết sai rồi
Trần Thiên Nam
Mẹ đừng trách các anh nữa
Bố Trần
Thằng bé nói phải đấy, bà xem bọn chúng biết lỗi rồi mà
Mẹ Trần
Cha con mấy người đồng lòng ghê nhỉ
Trong bầu không khí trò chuyện vui vẻ, chỉ có Quốc Hận ngồi một bên như một người dư thừa.
Không thể tham gia vào cậu chỉ có thể hơi cúi đầu, đôi bàn tay thon dài bấu vào nhau.
Hệ Thống 168
"Ký chủ, cậu làm gì vậy?"
Nguyễn Quốc Hận
"Giả vờ yếu đuối, cậu không nhìn thấy à?"
Hệ Thống 168
"Nhưng mà để làm gì?"
Nguyễn Quốc Hận
"Dĩ nhiên là để được trai đẹp thương xót rồi"
Hệ Thống 168
"Có ai để ý cậu đâu..."
Chưa nói hết câu, hệ thống đã lập tức bị vả mặt khi bắt gặp ánh nhìn của Tấn Khoa và Lương Hoàng Phúc.
Nguyễn Quốc Hận
"Nhận ra rồi à?"
Hệ Thống 168
"Bọn họ cũng chỉ nhìn thôi cậu đừng đắc ý quá..."
Tấn Khoa
Dạo này tên nhóc này có đối tốt với cậu không, em dâu?
Chỉ một câu nói bầu không khí trong 1 thoáng như yên lặng.
Nguyễn Quốc Hận
"Tiếng cậu bị vả mặt tôi cũng nghe rõ quá rồi"
Hệ Thống 168
"Ký chủ, cậu đỉnh"
Nguyễn Quốc Hận
"Tôi biết"
Nguyễn Quốc Hận
Bọn em...vẫn tốt.
Giọng nói mềm mại phá vỡ bầu không khí yên lặng, Trần Thiên Nam cũng gượng cười tiếp lời
Trần Thiên Nam
Sao anh lại hỏi thế chứ
Tấn Khoa
Hỏi vui thôi, sao thế? Có gì không tiện nói à?
Trần Thiên Nam
Haha...haha...sao có thể chứ
Mẹ Trần
Được rồi, đến giờ dùng bữa rồi.
Bà Trần lên tiếng giải vây, Trần Thiên Nam lập tức đứng dậy bước về phía phòng ăn
Trần Thiên Nam
Ăn cơm thôi, Con đói muốn chết mất
Lần lượt từng người bước về phía phòng ăn
Bà Trần cố ý đi phía sau, nắm lấy tay Quốc Hận
Móng tay bà ta ghim sâu vào lòng bàn tay khiến cậu phải nhíu mày vì đau.
Mẹ Trần
Nhớ kỹ bổn phận của mình, nếu không phải mạng của cha cậu, cậu nghĩ cậu có thể lấy được Thiên Nam à?
Nguyễn Quốc Hận
Con....con không dám...
Nguyễn Quốc Hận
[vừa nhắc đến "cha" đôi vai run lên như phản ứng bản năng của cơ thể]
Hệ Thống 168
"Ký chủ, cậu không sao chứ?"
Hệ Thống 168
"Dao động cảm xúc của cậu mãnh liệt quá"
Nguyễn Quốc Hận
"Không sao, là phản ửng bản năng của cơ thể này"
Hệ Thống 168
"Sao bà ta có thể đối xử với con của người đã cứu mạng mình như vậy chứ?"
Hệ Thống 168
"Thật độc ác"
Nguyễn Quốc Hận
"Ha, mụ già này tôi nhớ kĩ rồi"
Trần Thiên Nam
Mẹ, làm gì vậy ạ?
Mẹ Trần
Nãy con dâu hơi choáng nên mẹ đỡ thằng bé
Trần Thiên Nam
Cậu ta là cái gì mà cũng dám để mẹ đỡ chứ?
Mẹ Trần
Rồi, ngồi xuống ăn cơm đi.
Trần Thiên Nam không hề nhận ra chỉ một câu nói của hắn, ánh mắt của Tấn Khoa đã có chút lạnh đi.
Tdiem🤭
Chúc các cậu một ngày tốt lành, cảm ơn vì đã đọc truyện của tớ🌷❤
Comments
Chim lắm lông
Coi bả vt mà bantumlum
2025-05-09
3
Chip 🌷
+2 bông cho tdiem nha
2025-05-09
1
JerryVietNamokk
ra chap nhanh lên đii tdiem
2025-05-09
1