[ Khoa X Đạt ] Chút Gì Đó Chưa Kịp Gọi Tên
chap 5 - mưa và lần gặp đầu tiên
Cậu rụt vai , tay siết chặt balo , bước chân cũng nhanh hơn chút . Mắt cứ liếc lên trời , mây xám dày đặc như sắp mưa đến nơi
Mưa bắt đầu rơi . Từng giọt nhỏ lách tách xuống đất , lạnh ngắt
Chỉ vài phút mưa ập xuống mái trường , tràn xuống sân , tạt lên người cậu
Áo đồng phục cũng ướt sũng , dính vào da vừa lạnh vừa khó chịu . Tóc cũng xẹp xuống , nhỏ giọt
Sân trường gần như trống trơn chỉ còn lác đác vài học sinh vội vã tìm chỗ trú . Không khí yên ắng đến lạ , chỉ còn tiếng mưa rào rào
Cậu đứng yên một chỗ , không biết vì lạnh hay trong lòng đang lộn xộn điều gì đó , khó nói thành lời
Cuối cùng cậu không chạy nữa . Bước chậm đến góc tường có mái hiên nhỏ , nơi ít nhất cũng che được phần nào cơn mưa đang xối xả
Phoenix - Hữu Đạt
// ngồi sụp xuống , lưng tựa vào tường //
Phoenix - Hữu Đạt
// hai tay vòng qua đầu gối //
Mỗi lần trời đổ mưa , cậu lại nhớ đến những ký ức cũ . Những chuyện đáng lẽ nên phai đi từ lâu , vậy mà chúng vẫn bám lấy cậu suốt một khoảng thời gian dài
Hôm đó cũng mưa thế này , mưa to lắm.. Sân trường vắng người nhưng lại vang lên tiếng la hét , đánh đập , tiếng cười nhạo,… tất cả đều bị tiếng mưa che lấp . Chẳng ai nghe thấy
Cậu sợ những âm thanh “ chát ! “ vang lên khi roi quật xuống , sợ tiếng cười khinh khỉnh vang lên khi người ta nhìn bộ dạng thảm hại , nhếch nhác của mình
Cậu sợ cả chính bản thân , cái bản thân tệ hại không thể chống cự , chỉ biết im lặng chịu đựng
Không ai nghe thấy , không ai cả..
Không ai thấy cậu bị đẩy ngã xuống vũng nước mưa bẩn thỉu , lưng ê ẩm , tay bầm tím , vết thương khắp người , gương mặt sưng lên . Những ánh mắt nhìn lướt qua , như thể cậu chẳng là gì
Kể từ đó , mỗi lần mưa rơi , tim cậu lại co lại . Dù chẳng còn ai đánh , chẳng còn ai chờ chực sau lớp học , nhưng nỗi sợ thì vẫn còn đó , nỗi sợ dài dẳng và âm thầm
Phoenix - Hữu Đạt
* thảm hại thật.. *
Cái bản thân yếu đuối ngày ấy , không phản khán , không nói gì , chỉ biết cúi đầu chịu trận
Giờ đây chỉ còn cậu co người trong góc . Im lặng và lặng lẽ nghe tiếng mưa rào trút xuống
Mưa mỗi lúc một lớn . Nỗi sợ trong lòng cậu cũng theo đó mà lớn dần
Phoenix - Hữu Đạt
// bịt tai lại //
Phoenix - Hữu Đạt
* mưa lớn quá.. *
Một bước chân nhẹ nhàng vang lên , át đi cả tiếng mưa một thoáng . Cậu giật mình , trước mặt là một bàn tay , ấm áp , khô ráo và kiên nhẫn
Phoenix - Hữu Đạt
// ngẩng mặt lên //
Là một nam sinh không thân quen , chưa từng thấy đôi lần nơi sân trường . Cậu không hỏi , người ấy cũng không nói gì , chỉ nhẹ nhàng đưa tay ra chờ
Tấn Khoa
Không sao nữa rồi..
Phoenix - Hữu Đạt
// Bàn tay cậu khẽ đặt lên tay người kia //
Phoenix - Hữu Đạt
* Ấm thật.. *
Tấn Khoa
// kéo cậu đứng dậy //
Tấn Khoa
// khoác áo khoác mình lên vai cậu //
Học sinh ấy không nói gì thêm chỉ lặng lẽ dắt cậu đến một nơi yên tĩnh hơn
Cả hai ngồi im , không ai lên tiếng . Chỉ còn lại khoảng không lặng thinh và tiếng mưa
Tấn Khoa
// đưa cậu chiếc khăn nhỏ từ balo //
Phoenix - Hữu Đạt
// khẽ gật đầu //
Cậu nhận lấy , chậm rãi lau mặt . Những giọt nước trên má.. cậu cũng chẳng rõ là nước mưa hay nước mắt nữa
Một lúc sau người học sinh kia khẽ lên tiếng
Tấn Khoa
Cậu.. đã ổn hơn chưa ?
Phoenix - Hữu Đạt
Đã ổn hơn lúc nãy rồi.. // thì thầm //
Tấn Khoa
Tôi cũng chẳng rõ là cậu gặp chuyện gì , cũng không ép cậu phải nói
Tấn Khoa
Nhưng tôi ở đây . Nếu cậu cần một ai đó, chỉ một người thôi.. tôi có thể là người đó
Phoenix - Hữu Đạt
// cúi đầu, bàn tay siết chặt chiếc khăn //
Cậu không đáp , chỉ mím môi , như kìm nén điều gì đó . Trong lòng là cảm giác lạ dâng lên sâu thẳm . Như một cánh cửa nào đó vừa hé không phải để quên đi tất cả mà là để cho một điều mới khác bước vào
Chỉ là.. cậu không dám . Không dám đối diện , không dám ngẩng lên . Chỉ ngồi đó , im lặng với một mớ cảm xúc không tên
Phoenix - Hữu Đạt
X-xin lỗi.. tôi xin phép về trước , tạm biệt cậu
Phoenix - Hữu Đạt
Cảm ơn.. vì đã chịu đựng tôi cả ngày hôm nay
Phoenix - Hữu Đạt
// cúi đầu //
Cậu vội quay đi , không dám nhìn người đứng sau . Cứ thế chạy nhanh về phía trạm xe
Tấn Khoa
* mình làm cậu ấy sợ à ? *
Tấn Khoa
* khó xử thật.. *
Tấn Khoa thở dài một tiếng , rồi lặng lẽ rời thư viện để về nhà
Comments